Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

Vật tư cứu tế đều ở trong không gian


1 năm


 Hứa Vân Lan quá đỗi vui mừng, một hơi uống hết chén nước thầy Phùng không uống. Uống xong nước, cảm giác khô khốc vơi bớt dần.
 Nàng không ngờ mình được sống lại, đã thế lại còn trở về những năm 1960.
 Thời gian này, nàng mới 8 tuổi. Đã trải qua hàng chục năm tuổi đời gắn bó với sách, đối với những chuyện trọng sinh loại này nàng cũng không quá xa lạ.
 Chỉ không ngờ rằng chuyện tốt này lại xảy ra trên người mình.
 Đã vô số lần mộng tưởng chính mình trọng sinh sẽ thay đổi vận mệnh cả nhà, nhưng hiện tại nàng vẫn kích động không thôi. 
 Cha mẹ còn sống, em trai đang tung tăng nhảy nhót, anh chị cũng đều khỏe mạnh. Tuy rằng mẹ nàng bởi thường xuyên ăn không đủ no, thân thể sưng vù, nhưng nhìn người vẫn còn vui sống làm nàng cảm thấy ấm áp.
 Nàng nghẹn ngào, hướng về phía dáng người nàng ngày đêm thương nhớ, ho một tiếng “Mẹ”.
 Mẹ nàng Trương Tuệ Phương đi đến đầu giường đất, nói: “Tiểu Lan, con nhịn một chút, còn chưa đến thời gian ăn cơm.”
 Hứa Vân Lan gật đầu: “Con hiểu mà mẹ.”   Nàng chỉ là muốn gọi một tiếng “mẹ” mà thôi.
 Anh em ba người nghe xong, đồng thời thở dài, nằm song song trên giường đất. Không chỉ Hứa Vân Lan, mọi người đều đói. Nằm trên giường đất bất động, ít nhất có thể tiết kiệm chút sức lực. 
 Thời đại này ăn cơm vẫn là cơm tập thể, lại là đầu mùa xuân. Kể cả đến lúc qua công xã lấy cơm, cũng chỉ có thể lấy chút củ cải, may mắn được chút cháo gạo.
 Công xã đã đặt sẵn quy định phân cơm, mỗi người lao động xuất công đều được thức ăn tương đương với bốn điều củ cải, không xuất công chỉ được hai điếu củ cải. 
 Ban đầu còn cầm cự được, về sau cũng không khác uống nước là mấy.
 Toàn huyện mất mùa, ai cũng không có biện pháp, có miếng ăn đã là không tồi.
 Nàng không khỏi nghĩ đến một đoàn xe lớn vật tư cứu tế, nếu chúng cùng mình đi trọng sinh thì thật tốt. Đáng tiếc, nàng không như những nữ chính truyện xuyên không có vòng tay không gian.
 Chẳng lẽ, ông trời cho nàng trọng sinh là để nhìn lại bi kịch năm xưa diễn ra lần nữa?
 Không, nàng không cam lòng. Nàng muốn thay đổi vận mệnh.
 Đột nhiên một đạo ánh sáng xuất hiện, trước mắt nàng cảnh tượng bỗng chốc thay đổi. Nàng lại quay về khu tập kết vật tư cứu tế kia.
Điểm khác biệt là nàng không phải bộ dạng lúc 80 tuổi mà là bộ dạng lúc 8 tuổi, xanh xao, vàng vọt.
 Trong đây chỉ có nàng cùng đoàn xe vật tư, tất nhiên là có cả chiếc xe Jeep. Đồ vật trong xe không hề biến mất, di động nàng vẫn còn mở được dù không có tín hiệu. 
 Đồ dùng tư nhân của tài xế trong đoàn đều còn đó, đã vậy còn có không ít. Nhìn sơ qua, gian điều khiển không khác mấy so với một căn hộ mini, đều có nồi, bếp cùng vật tư sinh hoạt. 
 Theo dấu mùi hương, nàng tìm được xe chở điểm tâm, không cầm được mà nuốt nước miếng. Từ trên xe lấy xuống một ổ bánh mì lớn, trong chốc lát đã xử lý xong. Lại mở ra thêm chai nước khoáng, uống hết nửa mới thấy có chút sức lực. 
 Nàng không biết sao lại có thể tới nơi này, nhưng ăn xong thật sự có cảm giác no bụng.
 Nghĩ thầm nếu có thể lấy đồ vật đến hiện thực thì tốt quá! Chỉ cần là một cái màn thầy cũng được.
 Bỗng chốc nàng trở lại trên giường đất, trong tay vậy mà lại có một cái màn thầu.
 Nàng chỉ mới suy nghĩ một câu, vậy mà lại thật sự xuất hiện màn thầu. 
 Nàng liền thử nghĩ tới bánh mì, trong tay lại nhiều thêm một ổ bánh mì còn nóng.
 Tựa như có ma thuật!
 Nàng có chút hoảng, vội nhìn sang phía mọi người nằm, may mắn họ còn chưa tỉnh dậy. 
 Trong lòng nghĩ: Trả lại đi. Trong tay màn thầu cùng bánh mì đều biến mất. Những năm gần đây, màn thầu là hàng xa xỉ, càng đừng nói đến bánh mì.
 Lặp lại vài lần thử, Hứa Vân Lan xác định nàng có không gian.
 Trong lòng vạn phần kích động, nàng vậy là có thể giúp cả nhà một đời no ấm.
 Còn những người khác, thật xin lỗi. Sống đến từng này tuổi, đạo lý “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” nàng hiểu.
 *)Giải thích: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng.
 Lòng người vốn tham lam, nàng không có ý định làm thánh mẫu. Nhưng làm thế nào để người nhà ăn được mấy thứ này là cả vấn đề.   Không gian không thể bị bại lộ.
 Cha hiện tại chưa biết bộ mặt thật của bác trai cùng bà nội, càng không biết ông sau khi chết, bà nội đã đối xử tàn nhẫn với cả nhà đến cỡ nào.
 Nói nhiều đều là nước mắt.
 Cha mẹ cảm tình tốt, mẹ mà biết, chắc chắn cha cũng sẽ biết.
 Cha mẹ đều không thể kể, anh chị em lại càng không. Hiện tại mọi người đều còn nhỏ, biết đâu lại vạ miệng, nói hết bí mật ra.
 Rốt cuộc như thế nào mới có thể khiến cả nhà tiếp thu việc xuất hiện đồ ăn, lại có thể kiên quyết giữ bí mật đây?
 Trương Tuệ Phương vừa đi vào liền nhìn thấy Hứa Vân Lan mới 8 tuổi lại thành thục, yên tĩnh ngồi trên giường đất, không khỏi bật cười.
 “Vân Lan, nghĩ cái gì mà lại thất thần như vậy?”
 Hứa Vân Lan hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
 Trương Tuệ Phương nghĩ ngợi “Hình như nay là mười lăm tháng hai. Con xem trí nhớ của mẹ này, con không hỏi là ta đã quên mua hương rồi. Mùng một mười lăm thắp hương cúng bái gia tiên, không thì cả nhà không gặp được chuyện tốt.”
 Hứa Vân Lan trong lòng lo sợ.
 Năm đó, vì cả nhà ăn không đủ no, cha thật sự không còn biện pháp, bí quá hóa liều, cùng bác trai và anh họ đi Lý trang đào củ cải, không cẩn thận bị đội tuần tra phát hiện.
 Bác trai để có thời gian trốn chạy, đã đẩy cha nàng ngã. Anh họ còn nhân cơ hội, lấy hết mấy cây củ cải.
 Cha nàng bị trẹo chân, bị người của đội tuần tra đánh đến khi toàn thân đầy máu. Cha giãy giụa bò về đến nhà thì mất máu quá nhiều dẫn đến chết.
 Ngày đó vừa lúc là ngày mười sáu tháng hai, cũng chính là ngày mai.
 Nàng vội hỏi: “Cha đâu mẹ?”
 Trương Tuệ Phương tức giận mà nói: “Cả buổi trưa không nhìn thấy hắn, chắc lại đi giúp nhà bác trai sửa nóc nhà.”
 Lại đi giúp nhà bác trai?
 Bác trai không phải không có tay chân, con trai cũng đã 20 tuổi, không làm mà chỉ biết sai sử cha nàng. Thật đúng là một cái “anh trai tốt” của cha.
 Hứa Vân Lan ngây người một lúc, Trương Tuệ Phương đã vội đi ra ngoài.
-----------------------------------
 Đến công xã lấy cơm là thời điểm mà mọi người trong thôn vui vẻ nhất.
 Hứa Vân Cường 13 tuổi cùng Hứa Vân Lệ 10 tuổi chạy đi cướp cơm, em trai Hứa Vân Lôi cũng tung ta tung tăng đi theo phía sau bọn họ. 
 Đổi lại trước kia, Hứa Vân Lan cũng sẽ chạy theo sau. Nhưng hiện tại nàng chỉ nghĩ tới việc tìm cách để cà nhà ăn màn thầu. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có màn thầu mới không dọa bọn họ.
 Trong không gian, thời gian là cố định nên không lo đồ ăn bị biến chất. Cũng phải nói, cả nhà nàng từ khi mất mùa đến nay đều chưa ăn qua màn thầu.
 Mới vừa nghĩ được cách, anh chị đã lấy xong cơm về nhà. Cha nàng Hứa Quốc Hoa cũng liền đó trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play