Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

Trọng sinh đến năm 1960


1 năm


 Nhớ đến năm đó, nàng khởi nghiệp, làm ăn buôn bán nhỏ, rơi vào khốn cảnh, cũng là có quý nhân giúp đỡ. Mà quý nhân này không cần báo đáp, một lần hỗ trợ liền làm bạn với nàng nhiều năm.
 Đáng tiếc người tốt thường không sống lâu, hắn ra đi quá sớm. Khoảnh khắc cuối, hắn nói với nàng hy vọng kiếp sau sớm gặp được nhau.
 Kiếp sau còn có thể gặp lại nhau sao?
 Sau khi qua đời, hắn để lại tài sản cho nàng, giúp nàng có tiền lại càng thêm có.
 Bởi vậy, nàng đi quyên góp cũng không hoàn toàn vì mỗi quê nhà mà còn vì muốn trả ơn lại cho hắn.
 Trước khi xuất phát, nàng nghĩ tới đại nạn qua đi thì dịch bệnh đến. Nàng liên hệ các xưởng dược phẩm lớn, mua mười vạn rương các loại thuốc, băng keo, gạc, thuốc tiêu độc với thuốc khử trùng.
 Nàng đặt tiếp mười vạn kiện quần áo các mùa, cùng áo cứu sinh, đèn pin, nến, bật lửa, đề phòng điện chưa kịp khôi phục.
 Lão bản thấy nàng mua nhiều, tặng lại mười rương xách tay vũ khí làm nàng dở khóc dở cười.
 Tiếp đến, nàng thu dọn các vật phẩm quý trọng như trang sức, tem, phiếu gạo mà nàng không nỡ bán, giữ lại vì hoài niệm ký ức.
 Nhưng vì làm ra động tĩnh lớn, tin tức về nàng đã được truyền đi, thậm chí là đưa lên báo. Sợ rằng đám con cháu sẽ đến gây sự, nàng nhanh chóng đến điểm tập kết, chuẩn bị cho chuyển tiếp tế vật tư.
 Kiểm kê xong hết vật tư, nàng dẫn đầu đoàn, lên com xe Jeep yêu thích, chuẩn bị di chuyển. 
 Ai ngờ mặt đất bỗng sụp đổ, các tài xế vội rời xe, chạy ra khỏi điểm tập kết. Còn mình nàng không kịp chạy, rơi xuống hố sâu, vùi lấp cùng các xe vật tư.
-------------------------------
 “Vân Lan, Vân Lan…”
 Hứa Vân Lan thử nâng mí mắt đang nhắm chặt như bị dính keo nhưng không thể. Nàng chỉ có thể lắng tai nghe âm thanh phát ra xung quanh mình.
 “Mẹ, em gái sẽ chết sao?”
 “Nói bậy, cái gì mà sống với chết, con là anh trai sao lại như thế. Chị cả sao mãi chưa đưa thầy thuốc về vậy?”
 “Để con chạy đi xem sao.”
 “Vân Lan, con kiên trì một chút, chốc lát bác Phùng cho ngươi thang thuốc là sẽ tốt thôi.”
 Hứa Vân Lan mơ màng, đây là sau khi rớt hố sâu, cả nhà cùng đoàn tụ?
 Nhưng khung cảnh này có chút thân quen, khi 8 tuổi, nàng đói đến hôn mê, mẹ còn cho rằng ta mặc bệnh nặng, vội vàng gọi thầy thuốc đến.
 Hẳn là người sắp chết thường nhớ tới những chuyện đã qua.
 Đang mải nghĩ ngợi, ngoài cửa có người tiến vào.
 “Anh Phùng, anh xem Vân Lan đây là bị bệnh gì?”
 “Đừng hoảng hốt”
 Thầy Phùng lấy ra ống nghe, đặt ở vùng ngực Hứa Vân Lan, nghe nhịp thở.
 Xúc cảm lạnh lẽo nơi da thịt làm nàng giật mình, thiếu chút nữa ngồi dậy. Đáng tiếc, một chút sức lực nàng cũng không có, nhưng xúc cảm này thật sự rất chân thật…
 Nàng cố hết sức mở mắt ra, mẹ, anh trai, chị gái cùng em trai đều đang ở đây.
 “Chị hai, may mà chị không có việc gì.”
 “Vân Lan, em phải nhanh khỏe lên, có gì anh dẫn em lên núi đào tổ chim.”
 “Đúng vậy đúng vậy, chị còn đang đợi em khỏe lại để còn đi đào cỏ tranh căn.”
 Hứa Vân Lan khóe mắt hơi ướt, dù đã chết nhưng có thể nhìn thấy người thân vậy cũng đủ.
 Nàng chú ý mới thấy mẹ mới hơn 30 tuổi nhưng tóc đã nhiều sợi bạc, anh trai trên trán có sẹo, chị gái trên mặt có mấy vệt tàn nhàng. Em trai thì đói dến sưng vù sao, đầu sao lại lớn đến như vậy?
 Còn có quần áo trên người ai cũng có miếng vá lớn nhỏ, cảm giác thật thân thiết, thân quen.
 Chỉ thấy mẹ hỏi thầy thuốc, “Anh Phùng, Vân Lan con bé bị làm sao vậy?”
 Thầy Phùng cười, “Không cần quá lo, Vân Lan không có chuyện gì cả, chi là đói nên hôn mê thôi.”
 “Bác Phùng uống miếng nước.” Chị gái Hứa Vân Lệ hiểu chuyện, đưa thầy thuốc chén nước.
 Thầy Phùng nhìn một nhà hiện rõ sự đói khát đã lâu, liền nói: “Nước tôi xin thôi, nhờ anh Hứa giúp tôi sửa lại nóc nhà là được.”
 “Không thành vấn đề.”
 Nghe thấy mẹ sảng khoái đáp ứng, nàng mừng rỡ, vậy mà còn có thể gặp lại cha.
 Thật tốt quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play