Trọng sinh cùng với hàng tỉ vật tư về thập niên 60

Tiêu hết gia tài, tích trữ vật tư


1 năm


 Ung thư dạ dày giai đoạn cuối?
 Nạn đói năm ấy đều chịu đựng qua, không ngờ tới phút cuối cùng, dạ dày vẫn không chống đỡ được.
 Ô tô đằng sau bấm còi, thúc giục nàng đi tiếp. 
 Hứa Vân Lan phục hồi tinh thần, nhận ra đèn đường đã chuyển xanh, không khỏi cười khổ.
 Đã từng này tuổi, đến cái cái tuổi mà người ta nói “Người thọ 70 xưa nay hiếm”, nhưng xem ra nàng không qua được cột mốc này.
 Tuy có tài sản trăm tỷ, nhưng vẫn chỉ là một thân cô độc.
 Đám con cháu họ hàng đều trông mong ngày nàng ra đi, muốn kế thừa tài sản của nàng.
 Nghĩ đến đây, đáy mắt nàng sắc lạnh, lập tức đưa ra quyết định.
 Trưa hôm đó, nàng bán toàn bộ công ty, biệt thự, trang viên, siêu xe, của cải, đổi lấy tất cả thành tiền mặt.
 Tốc độ cực nhanh, lại bán gấp, giá hạ xuống, khiến cho người ta không kịp cảm khái, tài  sản của nàng đã được xử lý xong hoàn toàn.
 Thay vì để lại tài sản cho đám lòng lang dạ sói, nàng thà đổi hết chúng, toàn bộ đem đi quyên góp cho vùng quê thân sinh nghèo khó.
 Nhưng nếu quyên góp tiền mặt, sợ rằng số tiền này không tới được nạn dân, vậy quy đổi hết chúng thành vật tư, nhất là các vật tư đáp ứng việc: ăn, mặc, ở, đi lại.
 Nàng không chút do dự, đặt mười vạn rương mì ăn liền, không mặc cả, không nợ nần, hàng đến trả tiền, trực tiếp làm xưởng sản xuất kinh sợ, tặng lại nàng một xe lớn mì chua cay.
 Quê nhà không có nước ấm, cho dù có mì ăn liền cũng không có cách nào nấu ăn, nàng nhớ đến tức khắc dạ dày lại đau. Mì ăn liền đã mua, không cần thiết trả lại hàng.
 Nàng lại đặt mười vạn rương bánh mì, bông lan linh tinh điểm tâm, mười vạn rương giăm bông, mười vạn rương sữa bò thuần, hai mươi vạn bình nước khoáng.
 Cảm thấy vãn chưa đủ, nhớ đến nạn đói năm ấy như cơn ác mộng kinh hoàng, nàng biết rõ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm có bao nhiêu thống khổ.
 Em trai nàng chính mùa đông năm ấy vì đói mà chết. Thằng bé mới chỉ 6 tuổi, gầy đến da bọc xương, trong miệng nhét đầy đất, cả người chỉ có một bộ quần áo ránh đơn bạc.
 Thừa dịp tài chính sung túc, tâm niệm không để dư lại dù chỉ một phân tiền, nàng lại đặt thêm mười vạn cân gạo, mười vạn cân bột mì, mười vạn cân gạo kê, mười vạn tấn rau dưa, mười vạn cân trái cây, mười vạn cân các loại thịt lợn, thịt bò, thịt dê, mười vạn cân trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, mười vạn cân dầu, muối, tương, đường, các loại gia vị.
 Vẫn thấy thiếu chút điểm, nàng đặt thêm mì sợi, bánh nướng, bánh bao, màn thầu, bánh quẩy, bánh kẹp thịt, bánh rán, đậu hũ, miến, đậu phộng, thiêu gà, vịt nướng, các loại đồ ăn có thể nghĩ đến, chất hết lên xe vận tải.
 Mặt khác, nàng còn muốn mười xe kem, Coca, Sprite, các đồ uống lạnh linh tinh khác. Đừng hỏi vì sao lại mua đồ uống lạnh, chính là nàng đơn thuần muốn tặng. Họ ở vùng quê, khó có cơ hội được thấy các loại đồ ăn này.
 Bất quá đem các cho người không bằng dạy người cách bắt cá.Đồng ruộng bị hao tổn do bão lũ, nàng lại mua tiểu mạch, bắp, đậu phộng, đậu nành, đậu đen, đậu tằm, hạt kê, cao lương cùng một số hạt giống cây nông nghiệp khác, mội loại mười vạn cân.
 Nhận được đơn đặt hàng lớn, các vị lão bản đều vui vẻ, sôi nổi nhận đơn, hứa sẽ giao hàng đến tận nhà.
 Nhưng lượng lớn vật tư như vậy dù có giao tận nhà cũng không có nơi chứa, nàng thuê khoảng sân lớn, làm điểm tập kết vật tư.
 Trước khi chết có thể làm chút chuyệt ý nghĩa, cũng coi như không uổng công một kiếp sống này của Hứa Vân Lan này.
 Thấy báo chí đưa tin người dân thiếu thốn chăn đệm, khăn trải giường, kem đánh răng, dầu gội, xà phòng thơm, bột giặt, thậm chí băng vệ sinh cùng các đồ dùng sinh hoạt khác, nàng lại nhanh chóng đặt xưởng, mỗi loại lấy mười vạn rương.
 Mua xong băng vệ sinh, nàng tiện mua thêm hai mươi vạn túi giấy vệ sinh, cùng với mười vạn kiện đồ nội y. 
 Nhớ rõ chính mình năm mười mấy tuổi trong thời kỳ dậy thì, bà nội ngại đi mua mấy thứ này quá mất mặt, yêu cầu nàng dùng vải quấn lại, bởi vậy mà sau này, cơ thể chịu ảnh hưởng, trở nên tự ti.
 Nhìn những hình ảnh sách vở đều bị dòng lũ cuốn đi, nàng đau lòng thay cho những đứa nhỏ. Nàng khi còn bé không được đi học, may mắn sau này gặp được quý nhân dạy cách đọc viết chữ, sau này khắc khổ, nỗ lực tự học mới không đến nỗi lạc hậu so với người khác. 
 Nhưng không phải ai cũng may mắn được như vậy, cơ hội học tập vốn không dễ dàng, nàng không muốn đám nhỏ lặp lại nỗi khổ năm xưa khi anh chị em mình không thể đi học.
 Nàng dứt khoát đặt mười vạn rương sách vở cùng các đồ dùng học tập.
 Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của bọn nhỏ khi thấy sách vở, nàng cả người tràn đầy động lực.
 Kiểm tra lại thông tin trên báo chí, thấy một nhà xưởng sắp phá sản, nàng liền mua lại toàn bộ hàng tồn kho, giúp đỡ ông chủ một phen. Bởi nhà xưởng sản xuất vải bông là chủ yếu, vải dệt tuy chất lượng tốt nhưng không quá xuất sắc, lại không theo kịp trào lưu nên hàng cứ mãi không bán được.
 May nhờ có nàng ra tay, chủ xưởng có thể Đông Sơn tái khởi. Lão bản cảm kích, tặng nàng hai xe thuốc lá và rượu thay lời cảm tạ.
 Nàng không cự tuyệt, đưa xe vào cùng khu tập kết, ghi rõ thuốc lá với rượu là do chủ xưởng gửi tặng. 
 Bởi trong cuộc sống, ai cũng nên có một quý nhân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play