Vì kéo mạnh quá mà Nguyễn Vũ hơi lảo đảo, nhưng cậu thấy kinh ngạc nhiều hơn.
Người phụ nữ xấu hổ buông tay, biểu cảm tôi hiểu rồi hiểu rồi, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Vũ nhíu mày rút tay về, trên cẳng tay đã hằn lên một vết đỏ, giọng điệu cậu trở nên không tốt lắm, thậm chí còn có chút bực bội mà nói: "Ngài Sở, anh làm cái gì thế?”
Nhạc trong quán bar quá lớn, Sở Úy căn bản không nghe rõ được Nguyễn Vũ đang nói gì.
Nhưng nhìn sắc mặt Nguyễn Vũ không tốt lắm, thế là anh đến gần, ghé sát tai cậu giải thích: “Xin lỗi, chủ yếu là tôi để ý lúc nãy cô ta nằm trong lòng ba người đàn ông tiêm thuốc, không biết đã tiêm thứ gì, nhưng sau khi tiêm cô ta liền trở nên hưng phấn rồi đột nhiên tiếp cận chúng ta. Cậu cũng biết nếu ở trong này dính phải thuốc nào đó, thì đến cậu cũng sẽ không kiểm soát được bản thân.”
Nghe Sở Úy nói như vậy, Nguyễn Vũ liền biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cậu nghiêng mắt nhìn qua chỗ người phụ nữ kia ngồi, chỉ thấy một bàn toàn người ăn mặc đắt tiền, nhưng nhìn thân hình thì trông rất xanh xao, còn rất gầy.
Sau khi Nguyễn Vũ phản ứng lại, cậu quay đầu về phía Sở Úy, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Hay là chúng ta báo cảnh sát?”
“Bây giờ chưa xác định họ đang tiêm thứ gì, với lại bọn họ lén tiêm, người xung quanh cũng không phát hiện ra, muốn bảo cảnh sát thì cũng phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước đã, chúng ta ra ngoài đi.” Đôi mắt sâu thẳm của Sở Úy lộ ra vẻ nghiêm túc, tỉnh táo mà phân tích.
Âm nhạc trong quán bar quá mức ồn ào, vì để nghe rõ lời đối phương hơn nên hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở giao hoà.
Với khoảng cách gần như thế, Sở Úy có thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt màu hổ phách của Nguyễn Vũ, đôi mắt ấy tựa như lưu ly, nhưng so với lưu ly thì nhạt hơn một chút, lộ ra vẻ vừa lạnh lùng vừa ngoan ngoãn.
Sở Úy không khỏi cảm thấy đây thật sự là một tổ hợp mẫu thuẫn, có thể là ý thức được mình nhìn chằm chằm Nguyễn Vũ hơi lâu, anh mất tự nhiên lui người lại.
“Được.” Nguyễn Vũ hoàn toàn không chú ý đến, chỉ trả lời lại đề nghị của Sở Úy. ( truyện trên app T Y T )
Sở Úy quay đầu tìm Lưu Nghị nói rõ tình huống, sau đó ba người một trước một sau ra khỏi quán bar.
Lưu Nghị làm theo lời dặn của Sở Úy, gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là bảo đám Bành Lực đừng đến đây, cuộc gọi còn lại là đến bốt điện thoại công cộng báo cảnh sát.
Sau khi làm xong, ba người ngồi vào xe.
Ba phút sau, đám Bành Lực vẫn kéo nhau chạy tới.
Bọn họ tụ hợp lại.
Lưu Nghị có chút buồn bực: “Tôi đã bảo các anh đừng tới rồi mà?”
Bành Lực bị dọa cho toát hết mồ hôi: “Trên đường bị kẹt xe nên đến hơi trễ, mấy người chúng tôi thật sự rất lo cho các cậu, không còn cách nào nữa.”
Lưu Nghị cau mày nói: “Thôi rồi, chắc cảnh sát sắp đến rồi.”
“Anh báo à, anh không sao chứ.” Người đầu tiên Tiểu Béo lo lắng chính là Nguyễn Vũ.
"Tôi không sao, mọi người lên xe ngồi đi, những người hút mấy thứ kia rất nhỏ nhen, đừng để đồng bọn của chúng thấy chúng ta báo cảnh sát.”
Nguyễn Vũ căn dặn mọi người.
Bọn họ đều hiểu, lên xe ngồi chờ cảnh sát đến.
Năm phút sau, năm chiếc xe cảnh sát đồng loạt dừng trước cửa quán bar, trực tiếp điều động hơn hai mươi người. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Rất nhanh, cảnh sát đã áp giải sáu bảy người tình nghi ra ngoài, toàn bộ đều bị còng tay im lặng đi theo cảnh sát.
Ngay sau đó, cảnh sát tìm được trong quần áo sáu bảy người kia hơn hai mươi cái ống tiêm, từng cái từng cái bị rơi xuống đất. Giữ nhiều ống tiêm nhất là người phụ nữ lúc nãy tiếp cận Nguyễn Vũ, trên người cô ta có tận bảy tám cái, Nguyễn Vũ nhìn thấy liền rùng mình.
Trên một chiếc xe khác, Uông Tuyền không khỏi cảm thán: “Vãi chưởng, bắt nhiều người như vậy, lần này chúng ta báo án chắc đã lập được công lớn rồi, ít nhất cũng được thưởng 10- 20 nghìn!”
“Nói cái gì đấy, đây là chuyện tiền bạc hả?” Bành Lực trừng Uông Tuyền, sau đó nói tiếp: “Ít nhất cũng phải 50k chứ.”
Uông Tuyền: “...”
Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, tiệc chưa kịp ăn đã tàn, tất cả mọi người đều mất hứng.
Cuối cùng bọn họ quyết định quay về câu lạc bộ, Tiêu Tiền và Tiểu Béo lôi Lôi Đông Hàm vào trong xe, Bành Lực lái xe chở ba người về.
Một đêm này bị giày vò đến tận hơn mười một giờ.
Tiêu Tiền và Tiểu Béo trở về thu dọn hành lý, sáng ngày mai chuyển đến câu lạc bộ.
Trong câu lạc bộ, Sở Úy để ý thấy Nguyễn Vũ dụi dụi mắt, như đã có chút buồn ngủ.
"Các cậu sắp xếp ổn thỏa hết rồi nhỉ, vậy thì tôi đi đây.” Sở Úy nói tạm biệt.
Bành Lực đứng dậy: “Giờ đã muộn lắm rồi, hay là ông chủ ngủ lại đây một đêm đi, ở đây nhiều phòng lắm.”
“Chắc là không được rồi, ngày mai còn phải đến tập đoàn sớm.” Ánh mắt Sở Úy lướt qua chỗ Nguyễn Vũ, phất phất tay.
Nguyễn Vũ cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nói: “Để tôi tiễn anh.”
Sở Úy rất kinh ngạc, nhưng tâm trạng tốt lên trông thấy.
Lúc hai người đi ra đã thấy Lưu Nghị đang đứng bên cạnh bên chờ.
Nguyễn Vũ tiễn Sở Úy đến cửa thì thật sự chỉ tiễn đến cửa, không nhiều được thêm một bước.
Sở Úy nhìn khoảng cách 50 mét giữa tòa nhà và cổng lớn của THE ONE, còn tưởng Nguyễn Vũ sẽ tiễn anh đến cổng lớn.
"Ngài Sở, lúc ở quán bar là do tôi không biết rõ tình huống nên nói chuyện hơi lớn tiếng, cho tôi xin lỗi nhé.” Nguyễn Vũ dùng thái độ thành khẩn xin lỗi Sở Úy.
“Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn anh.” Nguyễn Vũ nói xong liền cúi thấp người tỏ lòng biết với Sở Úy, lỡ như lúc đó thật sự bị người phụ nữ kia dùng ống tiêm đâm vào người thì còn gì kinh khủng hơn.
Sở Úy không ngờ mục đích Nguyễn Vũ chủ động muốn tiễn anh là vì chuyện này, con ngươi đen nhánh của anh lộ ra ý cười: “Không có gì, tiện tay mà thôi, cậu không cần phải xin lỗi hay cảm ơn đâu.”
“Hơn nữa cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, cảm giác rất xa cách. Nguyễn Vũ, tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi, cũng đã từng có ước mơ giống như cậu vậy, chỉ là...”
Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, cây cối xung quanh đung đưa, lông mi của Sở Úy vừa đen vừa dài, đôi mắt màu đen thường ngày lạnh như băng, giờ phút này lại có chút cô đơn tịch mịch
Lúc này đây, dường như Nguyễn Vũ đã hiểu hơn về Sở Úy, tuổi của anh tương đương cậu, nhưng lại có rất nhiều gánh nặng, thậm chí còn không có sự lựa chọn, mọi người trong gia đình đều ép anh phải trưởng thành sớm hơn so với người khác. Nhưng bản chất anh vẫn là một thiếu niên nhiệt huyết, giải vô địch thế giới đó cũng chỉ cách hiện tại một năm mà thôi.