“Cậu xem bộ dạng nghèo kiết xác của mình đi, dù cho có là thiếu gia thật thì thế nào? Cha mẹ có nhận cậu sao, cậu chính là một trò cười.” Ánh mắt ghét bỏ của một thiếu niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, trên khuôn mặt cao ngạo tràn đầy khinh thường.

Thiếu niên nói xong, khóe miệng cười nhạo, lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn: “Cầm lấy một trăm nghìn này, rồi cút đi càng xa càng tốt.” (100.000 nhân dân tệ ~ 327 triệu VND)

Đầu Nguyễn Vũ ong ong, cái quỷ gì vậy?

“Còn nữa, tránh xa anh Thanh Viễn ra, nhìn cậu như vậy, làm cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga?” Thiếu niên tiếp tục trào phúng nói móc.

Anh Thanh Viễn?

Từ từ.

Đây không phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết thiếu gia thật giả combo tra công tiện thụ 《Tình Yêu Sét Đánh》 mà trời xui đất khiến cậu đọc mấy ngày trước sao?

“Nguyễn Vũ, cậu đừng cho là tôi không biết, cậu vẫn luôn dây dưa với anh Thanh Viễn, cậu cũng nên xem lại bộ dáng của mình đi, cậu xứng sao?” Thiếu niên trừng mắt, vẻ mặt chán ghét, tay nâng ly rượu vang đỏ, bộ dáng ngạo mạn.

Nguyễn Vũ nhớ lại tình hình tối qua của mình, lúc ấy tự nhiên trái tim rất đau, sau đó mất đi ý thức.

Cho nên sau khi cậu chết đột ngột thì xuyên vào cuốn tiểu thuyết thiếu gia thật giả, tra công tiện thụ, xui xẻo hơn là xuyên ngay vào nhân vật chính thiếu gia thật tiện thụ cùng tên - Nguyễn Vũ?

Thật phức tạp!!!

Nguyễn Vũ vuốt huyệt Thái Dương đang giật giật, nhìn về phía người đối diện: “Cậu là Lê Văn?”

“Cậu lại muốn chơi trò gì đây?” Sắc mặt thiếu niên không tốt lắm.

“Cậu cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì. Có một trăm nghìn thôi hả? Tiền này tôi cầm trước, lát nhớ thanh toán.” Nguyễn Vũ cầm tấm thẻ, thuận tiện bưng ly rượu vang đỏ nhấp một chút: “Chậc, quán bar giả, quả nhiên loại rượu dở như vậy rất xứng với cậu.”

Nguyễn Vũ đứng dậy, rời khỏi.

Lê Văn không nghĩ tới người luôn mềm mỏng, yếu đuối như Nguyễn Vũ lại có lúc miệng lưỡi sắc bén, mỉa mai, chế giễu cậu ta, đột nhiên cậu ta cảm thấy tức giận, sắc mặt trắng bệch, không có nơi nào để trút giận.

Rời khỏi chỗ đó, Nguyễn Vũ bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, nguyên chủ bị tráo đổi thân phận, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, mà người hưởng thụ cuộc sống của cậu chính là Lê Văn, sống trong vàng bạc nhung lụa, cưng chiều mà lớn lên, đối lập với cuộc sống của nguyên chủ, ví von như một nơi là thiên đường, một nơi là địa ngục.

Trong nguyên tác, năm 21 tuổi nguyên chủ biết được thân thế của mình, tìm được cha mẹ ruột, nhưng lại bị từ chối ngoài cửa…

Vừa lúc gặp được Tống Thanh Viễn đến thăm nhà, Tống Thanh Viễn đưa cậu cùng vào nhà, từ nhỏ cuộc sống nguyên chủ không quá tốt, rất ít được quan tâm chăm sóc, nhìn thấy sự ôn nhu và săn sóc của chàng thiếu niên kia, lập tức trúng tiếng sét ái tình.

Bắt đầu từ đây, cuộc sống của nguyên chủ chỉ xoay quanh Tống Thanh Viễn, trước đó người Tống Thanh Viễn thích chính là Lê Văn, đối với nguyên chủ chỉ là thương hại, rồi dần dần chuyển thành chán ghét. Sau khi hành hạ thể xác và tinh thần nguyên chủ hết lần này đến lần khác, hắn mới bắt đầu tiếp nhận cậu ấy.

Nguyễn Vũ hít sâu một hơi, có cơm không ăn, có trò chơi không chơi, tại sao phải đi lấy lòng người khác?

Nguyễn Vũ cầm tấm thẻ một trăm nghìn trong tay, lập tức tới ngân hàng, đem tiền chuyển đến tài khoản khác, còn lâu cậu mới tin nhân phẩm của Lê Văn, tiền nằm trong tay mình mới là an toàn nhất.

Mắt đảo qua số dư tài khoản của nguyên chủ, 38 tệ, thật sự là 38 tệ!!! (38 tệ ~ 124.290 VND)

May mắn thay Nguyễn Vũ yêu tiền như yêu mạng, cầm một trăm nghìn kia, lúc đó nguyên chủ không lấy, nên cuộc sống mới thê thảm, cần tiền không có tiền, vẫn luôn sống trong ký túc xá thanh niên. 

Nguyễn Vũ định rời xa cốt truyện, làm lại nghề cũ.

Trước khi xuyên sách, Nguyễn Vũ vốn là đội viên đội E-sport thi đấu chuyên nghiệp, bị người khác hãm hại phải rời khỏi chiến đội, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với cái giá cắt cổ, hết tiền nên đành phát livestream để kiếm sống, cuối cùng chết đột ngột vào tối hôm qua. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Hồi tưởng kết thúc.

Nguyễn Vũ nhanh chóng tìm phòng ở tốt, mua máy tính và thiết bị phát sóng livestream.

Đến 9 giờ tối mới làm xong hết mọi thứ.

Điện thoại reo lên, có cuộc gọi đến.

Nguyễn Vũ vừa thấy tên được lưu là ‘A Viễn’, da gà rớt đầy đất, tay run lên, điện thoại rớt xuống đất, bể màn hình…

Nguyễn Vũ: Tôi xuyên qua thật rồi Q.Q.

Nguyễn Vũ nhặt di động lên, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Tống Thanh Viễn gửi đến.

[Cậu lại chọc giận Văn Văn?]

[Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu không cần so sánh với Văn Văn, trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn không bằng em ấy.]

Vẻ mặt Nguyễn Vũ ghét bỏ mở điện thoại, sau đó kéo anh ta vào sổ đen, wtf?

Ngay sau đó có điện thoại đến, lại là tên “A Viễn”.

Nguyễn Vũ không nhận, nhìn màn hình đã vỡ vụn, quyết định ngày mai đổi điện thoại mới.

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Vũ đứng trước gương, thật ra vẻ ngoài rất giống với mình kiếp trước, nhìn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Ngủ thẳng một giấc đến sáng, tinh thần sảng khoái.

Chuyện thứ nhất Nguyễn Vũ làm là đi cửa hàng điện thoại di động, mua một cái điện thoại tiết kiệm chi phí nhất. 

Vừa mới ra khỏi cửa hàng, đã bị gọi lại.

“Nguyễn Vũ.”

Nguyễn Vũ nhìn về người thiếu niên đối diện, bộ dáng ôn nhu lễ độ.

Nhưng khi nói chuyện lại là: “Cậu dám kéo tôi vào sổ đen? Tôi đã nhắc cậu là đừng làm cho Văn Văn tức giận, sao cậu không nghe tôi nói.” Bộ dáng người thiếu niên chính là muốn hỏi tội.

Nguyễn Vũ tức giận rồi, tại sao hắn ta cứ như âm hồn không tan thế?

Cậu là trai thẳng, cậu thật sự không muốn bị cuốn vào câu chuyện máu chó, lòng vòng như vậy, thật không thể chịu nổi.

Nguyễn Vũ liếc mắt một cái, đánh giá thiếu niên, hằng giọng nói: “Tống Thanh Viễn, đừng bám lấy tôi, Văn Văn của anh tức giận thì liên quan gì đến tôi? Anh đi mà dỗ cậu ta, phiền tôi làm gì?”

“Tôi bám lấy cậu? Thật là buồn cười.” Rõ ràng Tống Thanh Viễn không nghĩ đến Nguyễn Vũ sẽ nói chuyện kiểu như vậy với hắn, hơi sửng sốt rồi phản bác lại.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Nguyễn Vũ không nghĩ sẽ quan tâm hắn, xoay người muốn đi.

“Cậu không thể đi, cậu phải đi cùng tôi đến xin lỗi Văn Văn.” Tống Thanh Viễn cản Nguyễn Vũ lại.

“Xin lỗi? Anh đang nói đùa à? Tôi cho rằng mình không hề làm sai cái gì mà cần phải xin lỗi cậu ta cả.” Nguyễn Vũ thật sự rất muốn cười.

“Tại sao cậu không biết hối lỗi?” Trên mặt Tống Thanh Viễn thể hiện sự phản đối đến cùng.

“Nghe này, tôi không rảnh để cãi nhau với các người, chó ngoan không cản đường.” Nguyễn Vũ vòng qua hắn, đi về phía trước.

“Nguyễn Vũ, cậu còn như vậy, tôi sẽ càng chán ghét cậu hơn.” Tống Thanh Viễn ra đòn sát thủ, bình thường chỉ cần Nguyễn Vũ không nghe lời hắn, hắn đều nói như vậy và Nguyễn Vũ sẽ xuống nước thỏa hiệp.

“Vậy thật cảm ơn anh, tôi còn đang mong ước đây.” Nguyễn Vũ quay đầu lại cười.

Nụ cười tự tin này Tống Thanh Viễn chưa từng thấy qua. Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc lại cho hắn cảm giác rực rỡ hẳn lên, cũng tỏa ra sự thu hút riêng biệt nào đó. 

Tống Thanh Viễn phục hồi tinh thần lại, hắn cảm thấy chính mình bị ngoo rồi, Nguyễn Vũ sao lại có sự cuốn hút đến vậy.

“Nghe nói cậu đã quỳ trước mặt Nguyệt Lão ba ngày ba đêm, chỉ vì cầu được ở cùng với tôi.” Thanh âm Tống Thanh Viễn từ từ truyền đến.

Hắn nói xong, lần nữa đi đến trước mặt Nguyễn Vũ, vẻ mặt khinh thường nhìn Nguyễn Vũ: “Cậu cầu xin Nguyệt Lão cũng vô dụng, người tôi thích chính là Văn Văn.”

Nguyễn Vũ nhíu mày, thật không thể tưởng tượng: “Quỳ Nguyệt Lão? Buồn cười quá đi. Anh hãy nghe cho kỹ đây, Nguyễn Vũ tôi mặc kệ là đời trước hay đời này, miếu Nguyệt Lão tôi sẽ không liếc mắt một cái, chỉ có trước mặt Thần Tài, tôi mới quỳ thẳng đến không đứng lên nổi mà thôi.”

Không quan tâm việc nguyên chủ có quỳ hay không, chỉ là cậu không thể thừa nhận.

“Tống Thanh Viễn, tôi thật sự không thích anh, anh nghe hiểu chưa.”

“Cậu…Nguyễn Vũ, trước kia cậu sẽ không nói những lời như vậy.” Tống Thanh Viễn cắn răng, biểu hiện căm hận, nửa ngày cũng chỉ phun ra được một câu như vậy.

“Nói những lời gì? Không thích nghe thì đừng nghe, tôi rất bận, vui lòng nhường đường.” Nguyễn Vũ đã hết kiên nhẫn.

“Hừ, đừng cho là tôi không biết mánh khóe nhỏ này của cậu, muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt chứ gì?” Tống Thanh Viễn tự cho là mình rất hiểu biết cách bày trò của Nguyễn Vũ. 

“???, Anh đúng là cực phẩm nhân tài!” Nguyễn Vũ vỗ tay khen ngợi, nói xong nhấc chân chạy luôn, cậu nghi ngờ đầu óc hắn có bệnh.

….

Tình tiết máu chó thật sự xảy ra với cậu rồi!

Nguyễn Vũ Trở lại phòng thuê, ăn bữa cơm đơn giản, Nguyễn Vũ kiểm tra thiết bị livestream xong, chọn một nền tảng tương đối hot, ký hợp đồng nửa năm, thu nhập nhận hơn nửa.

Đời trước làm mệt đến chết đột ngột, đời này Nguyễn Vũ quý trọng sinh mệnh, thời gian livestream tùy ý, thời gian không cố định.

Buổi tối 8 giờ, Nguyễn Vũ đúng giờ mở livestream lên.

Phòng livestream trống rỗng, Nguyễn Vũ cũng không lo lắng, nhìn các chủ kênh khác trong nền tảng, hoặc là khoe tài nghệ, khoe giọng, còn có khoe cả xương quai xanh.

Camera trước mặt, Nguyễn Vũ tự nhiên lick mở một trò chơi bắn súng.

Ngẫu nhiên có vài người qua đường vào phòng live stream, ngạc nhiên ba giây, gương mặt này của Nguyễn Vũ đủ để giữ chân bọn họ lại rồi.

Người đến người đi, qua hơn mười phút, phòng live stream cũng tích lũy được mấy chục người.

Bình luận bắt đầu được mở.

[ Anh trai nhỏ bao nhiêu tuổi vậy?]

[ Anh trai nhỏ thật đẹp nha, quá ưa nhìn rồi, không biết đã có bạn gái hay chưa?]

[ Một thiếu niên trưởng thành như vậy, kỹ thuật có lẽ không tốt.]

[ Lầu trên, là hâm mộ hay ghen tị vậy?]

[ Tôi cược chủ kênh sẽ nhanh rơi xuống.]

Nguyễn Vũ nhìn lướt qua khu bình luận không nói chuyện.

Mở trò chơi lên, Nguyễn Vũ chọn nơi hẻo lánh, chuẩn bị tốt trang bị, bắt đầu leo cây.

[ Chủ kênh đang làm gì vậy?]

[ Cười chết mất, người khác đều tiên phong đi đầu, cậu ta lại leo cây.]

[ Vừa thấy thì biết chủ kênh sẽ không biết chơi.]

Nhưng mà, Nguyễn Vũ đã ngồi trên cây vững như Thái Sơn.

Nhìn trong vòng có người thò đầu ra, dáng vẻ như vừa rơi xuống đất, trang bị còn chưa kịp nhặt, Nguyễn Vũ theo sau dùng súng AK, bắn một phát vỡ đầu. (miêu tả trong game)

Hình ảnh nhắc nhở: Người chơi sử dụng AKM bắn vào đầu, đào thải Bé là cục cưng.

Giây tiếp theo, lại thêm đầu của một người, liên tục nổ thêm đầu của ba người nữa.

Phong cách bình luận dưới livestream thay đổi.

[ Ôi shitt, thì ra là báo thủ!!!]

[ Đời này tôi hận nhất là báo thủ!!!]

[ Chủ kênh còn trẻ, tại sao phải đi làm báo thủ?] Bình luận đầy ngữ khí oán giận.

[ Tôi thật sự phục ông báo này!]

Lúc này, Nguyễn Vũ cười, âm điệu như trong suốt, thông qua microphone truyền đến mỗi người trong phòng livestream.

“Hoan nghênh mọi người vào phòng livestream của báo thủ mạnh nhất!”

[ A a a a, giọng của anh trai nhỏ thật dễ nghe.]

[ Anh trai nhỏ có bạn gái chưa?]

[ Lầu trên, không phải cô hận nhất là báo thủ hay sao?]

[ Báo thủ đẹp trai như vậy, tôi không nỡ.]

Nguyễn Vũ mở ra con đường báo thủ của cậu, nhìn vòng vòng, liền đưa ra quyết định. 

Nguyễn Vũ lái một chiếc xe Jeep đi lên cầu vượt, đến phía sau cầu, Nguyễn Vũ thuận thế đem xe dừng dưới chân cầu rồi leo lên lan can cầu.

Mạo hiểm nhảy lên, rồi bò đến chỗ cao nhất của cầu vượt, gương súng chờ đợi.

[ Nhìn tư thế thuần thục này, cậu có thể nói cậu làm báo thủ bao nhiêu năm rồi không?]

[ Ôi vãii, làm sao bò lên đó được vậy? Tôi đã thử rồi, không thể nào bò lên được.]

[ Đó là do kỹ thuật của ông dỡ.]

[ Chủ kênh có người tới, nhanh.]

Nguyễn Vũ híp mắt, ồ, gặp được đồng bạn.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ quân trang cũng đang leo lên.

Khu bình luận bùng nổ. 

[ Chủ kênh có mù không, sao không thấy được người?]

[ Anh trai nhỏ, phía dưới có người đang bò lên.]

[ Tức chết á, rốt cuộc cậu ta có chơi được hay không, người lớn như vậy đang ở bên dưới, không bắn hả?]

Nguyễn Vũ dù bận rộn nhưng vẫn ung dung chờ đời người này bò lên tới, với vị trí ẩn nấp của Nguyễn Vũ, sau khi người này bò lên tới cũng không biết gần đó còn có người khác.

Nguyễn Vũ bắt đầu cùng hắn ta chơi trò mèo vờn chuột, bên này bắn một phát súng, bên kia đổi góc độ bắn một phát súng.

Hình ảnh nhắc nhở: Người chơi sử dụng M761 đánh bại Tam Tam Lưỡng Lưỡng. (tốp năm tốp ba - tên độc nha)

Người có nick name Tam Tam Lưỡng Lưỡng gấp gáp như kiến bò chảo nóng, bò qua bò lại, không có cách nào xác định được vị trí của Nguyễn Vũ.

[ Ha ha ha ha ha ha, cười chết mất.]

[ Báo thủ xấu xa, báo thủ đáng chết.]

[ Chủ kênh thật quá xấu, nhưng mà, sao càng xem tôi càng sảng khoái thế?]

[ Lầu trên, không chỉ có mình ông, tôi cũng vậy.]

Chơi đủ rồi, Nguyễn Vũ lần nữa bắn một phát vỡ đầu.

Hình ảnh nhắc nhở: Người chơi sử dụng M672 đào thải Tam Tam Lưỡng Lưỡng.

Hồi tưởng tử vong, Tam Tam Lưỡng Lưỡng nhìn vị trí của Nguyễn Vũ.

Lúc này hắn ta mở khung chat: “Tôi không phục, đồng chí báo thủ này, có bản lĩnh đến đấu chính diện đi.”

[ Ha ha ha ha ha ha, đối diện tức giận rồi.]

[ chết không nhắm mắt a, chủ kênh đấu cùng hắn ta đi!]

[ Ha ha ha ha ha ha, tuy rất là sảng khoái.]

[ Đều là báo thủ, khó xử nhau làm chi.]

[ Tôi ghét nhất hai loại người, một là người đang làm báo thủ, loại khác là xưng tôi là báo thủ, sau đó hai người gặp nhau.]

[ Lầu trên, bạn ba phải như vậy sao, ha ha ha.]

….

Nguyễn Vũ mang tai nghe, nghe được rõ ràng cách đó không xa có xe đang chạy lại đây.

Quả nhiên, một hàng bốn người lái xe dừng ở trên cao, đúng vị trí Nguyễn Vũ ẩn nấp trước đó, mấy người đồng thời xuống xe, muốn đổi xe.

Khóe miệng Nguyễn Vũ nhẹ cong, trò hay bắt đầu.

Lấy lựu đạn ra, rút chốt, ném mạnh.

“Ầm” một tiếng.

Hình ảnh vô cùng sáng lạn.

Giây tiếp theo, bốn người bỏ mình.

Hình ảnh nhắc nhở: Người chơi sử dụng lựu đạn đánh chiến, đào thải Hỏa vực (diệt đội) !!!

[ mẹ ơi, mẹ ơi!!!]

[ mẹ ơi, thao tác quá xấu.]

[ tôi phục, ông là báo thủ chuyên nghiệp đúng không!]

[ bốn người đối diện đã đánh không công hai ngày, ha ha ha ha ha ha.]

[ 66666666.] (high quá - ngôn ngữ mạng: đỉnh cao)

[ lén lút học kỹ thuật, mỗi người chửi mắng báo thủ thì đều là báo thủ.]

Phòng livestream của Nguyễn Vũ bắt đầu nổi lên, đoạn video thao tác trong livestream bị người khác cắt xuống làm thành video lan truyền trên các trang web.

Sau khi Nguyễn Vụ thu thập được mười mấy đầu người, trò chơi cũng vào đến vòng chung kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play