Mấu chốt là anh vẫn muốn biết Nguyễn Vũ định nói gì với mình, cho nên tăng hai này không thể không đi.

“Vậy thì đi thôi.”

Nguyễn Vũ cụp mắt, cậu còn tưởng người như Sở Uý sẽ không thích đi những chỗ ồn ào như quán bar chứ. Cũng có thể là anh không thích thật, nhưng để không làm mọi người cụt hứng nên đành phải tham gia.

Quyết định như vậy, Sở Uý để Lưu Nghị đặt chỗ trước.

Lưu Nghị gọi mấy cuộc điện thoại, đã đặt chỗ xong, hiệu suất làm việc rất cao.

Tiểu Béo nhìn người đang nằm trên ghế sô pha: “Giờ tính sao với Lôi Đông Hàm đây.”

“Không sao đâu, cứ để anh ta ngủ ở đây đi, tôi xuống nói với Nhạc Doanh không cho ai vào phòng bao này là được.” Bành Lực vỗ ngực nói.

Mọi người bắt đầu lái xe xuất phát đến quán bar.

Ban đầu Bành Lực đã lái một chiếc xe bánh mì chở mọi người tới đây.

Sở Uý đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce gọi: “Nguyễn Vũ.”

Nguyễn Vũ đang định lên xe của Bành Lực, nghe tiếng kêu của Sở Uý, cậu liền đứng lại.

Con ngươi đen nhánh của Sở Uý nhìn chằm chằm cậu: “Cậu lên xe ngồi với tôi.”

Nguyễn Vũ hơi sửng sốt giây lát.

“Đây là Rolls-Royce đó, Nguyễn Vũ lên nhanh đi, ngồi xong rồi cho tôi ít cảm nhận.” Uông Tuyền kích động nói.

“Được.” Nguyễn Vũ nháy mắt với Uông Tuyền.

Nguyễn Vũ lên xe, Rolls-Royce đúng là ngồi thoải mái thật.

Lưu Nghị lái xe ở ghế trước, cậu và Sở Uý ngồi cùng nhau phía sau.

Lần nữa ngồi trên chiếc xe này, tâm trạng đã Nguyễn Vũ bình tĩnh hơn.

Không khi yên tĩnh kỳ lạ bao phủ chiếc xe.

Sở Uý còn đang suy nghĩ nên hỏi Nguyễn Vũ lúc nãy muốn nói với anh cái gì.

Nguyễn Vũ mặc dù không thích nói chuyện nhưng bây giờ đi chung với Sở Uý, hai người cũng coi như than thiết, nếu như im lặng quá thì cùng…

“Lúc nãy cậu muốn nói…”

“Thật ra lúc nãy tôi…”

Hai người đồng thanh mở miệng, theo bản năng nhìn đối phương.

Nguyễn Vũ cụp mi mắt nói: “Anh nói trước đi.”

Ánh đèn mờ tối trong xe bao lấy Sở Uý, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ngũ quan đẹp trai của anh.

Yết hầu của Sở Uý khẽ chuyển động: “Ở chỗ ăn thịt nướng, cậu muốn nói gì với tôi?”

Nguyễn Vũ không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được tầm mắt của đối phương vẫn đang khoá chặt trên người mình.

“Cái gì cơ?” Thật ra Nguyễn Vũ cũng đã quên mất.

Sở Uý không lên tiếng, cứ như vậy im lặng nhìn Nguyễn Vũ.

Cậu vẫn luôn cảm thấy trí nhớ của mình rất tốt, nhưng đột nhiên bị nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Vũ hơi mất tự nhiên.

Nhưng đôi lúc con người là vậy, càng cố gắng nghĩ về điều gì đó thì càng không tài nào nhớ nỗi.

“Tôi quên mất rồi.” Nguyễn Vũ xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.

Sở Uý bất đắc dĩ phải nhìn sang chỗ khác, khẽ nói: “Vậy vừa nãy cậu định nói gì đó, cậu cũng quên rồi ư?”

Hai mắt Nguyễn Vũ phát sáng: “À, cái này thì không đâu, tôi đang định mua một chiếc xe.”

“Xe?” Sở Uý nhìn cậu lần nữa. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel. ( truyện trên app tyt )

Nguyễn Vũ gãi cằm: “Ừm, đúng vậy, hiện tại tôi đang có một khoản tiết kiệm, đi ra ngoài nếu không có phương tiện đi lại thì hơi bất tiện, cũng không thể nào cứ đi nhờ xe người khác được.”

Sở Uý suy nghĩ một lát, nói: “Cậu thích mẫu xe kiểu nào?”

“Cái này tôi vẫn chưa quyết định được, đến lúc đó tôi định đi xem cùng bạn.” Nguyễn Vũ nhớ tới chiếc Porsche của Long Tề, nhìn cũng không tệ.

Vừa nói đến chữ ‘bạn’, thái dương Sở Uý giật nảy lên.

“Bạn sao? Là cái người gọi là Long Tề đúng chứ?” Giọng nói của Sở Uý không khống chế được mà mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Ừm, đúng vậy.”

Cái đề tài này thật sự là muốn nói cũng không nổi nữa, Sở Uý kịp thời im lặng.

Không lâu sau, Lưu Nghị dừng xe trước cửa quán bar.

Sở Uý đeo khẩu trang rồi mới xuống xe, anh cũng đưa cho Nguyễn Vũ một cái: “Cẩn thận bị fans nhận ra.”

Nguyễn Vũ thấy anh nói có lý nên cũng nhận lấy rồi đeo vào, không nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên dưới lớp khẩu trang của Sở Uý.

Lúc hai người xuống xe, bọn Bành Lực vẫn chưa tới.

Trước cửa quán bar có rất nhiều trai xinh gái đẹp ra ra vào vào.

Lưu Nghị dẫn hai người vào trước, trong quán bar ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc hoà với tiếng trống mạnh mẽ dồn dập, đám đông đang la hét ồn ào, các cặp đôi đang nhảy nhót âu yếm nhau.

Mọi thứ ở đây đều tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi tất cả mọi người giải phóng chính mình.

Trên ghế dài có đủ loại đàn ông đang ôm ấp phụ nữ, bọn họ tán tỉnh nhau, anh anh em em, giải phóng thứ cảm xúc nguyên thuỷ nhất.

Lưu Nghị đặt chỗ ngồi rộng nhất quán, Sở Uý và Nguyễn Vũ vừa ngồi xuống đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Mặc dù đeo khẩu trang nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt với những người nơi đây.

Rất nhanh, một người phụ nữ quyến rũ lắc lư đi tới gần, tay khoác lên Nguyễn Vũ gần cô ta nhất.

“Đừng chạm vào người của tôi.” Áo khoác của Sở Uý kéo lên tận cằm, khẩu trang che nửa khuôn mặt anh, lộ ra đôi mắt đen sắc bén, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm. Anh mạnh mẽ kéo Nguyễn Vũ về phía mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Uý: Làm sao để làm bạn với Nguyễn Vũ bây giờ. Ét o ét, online đợi, rất gấp!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play