Bởi vì hôm qua Nguyễn Vũ ngủ muộn, khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng.
Mở điện thoại lên, cậu thấy một tin nhắn lạ lùng, thời gian là nửa tiếng trước.
Nguyễn Vũ khó hiểu nhíu mày: “W là ai?”
Thi đấu chuyên nghiệp? Chó cũng không thèm.
Tin nhắn rác rưởi từ đâu ra, lại còn biết tên của cậu, rốt cuộc là ai đã tiết lộ thông tin cá nhân của cậu chứ!!!
Nguyễn Vũ bấm vào dãy số, rồi kéo vào danh sách đen.
Sau đó, cậu đi rửa mặt, đột nhiên nhớ tới khách sạn có kèm bữa sáng, cũng tức là bao bữa sáng, nhưng đã 10 giờ rồi, thôi quên đi.
Nguyễn Vũ gõ cửa phòng Long Tề, một phút sau, cái đỉnh đầu ổ gà của Long Tề xuất hiện trước mắt Nguyễn Vũ.
“Em trai báo thủ, sao sớm thế?” Rõ ràng Long Tề còn chưa tỉnh ngủ.
“10 giờ rồi, anh chưa ngủ đủ thì ngủ tiếp đi.” Nguyễn Vũ thực sự không để ý.
“Gì, 10 giờ hả, hôm nay chúng ta không phải còn muốn đi xem danh lam thắng cảnh của thành phố A sao?” Long Tề tỉnh ngay lập tức.
“Buổi chiều đi xem cũng được, phòng này 12 giờ phải trả rồi, tui xuống đóng thêm tiền.” Nguyễn Vũ lấy điện thoại ra xem lại thời gian, cách 12 giờ chỉ còn hơn 1 tiếng.
“Nguyễn Vũ?” Một giọng nam đột ngột vang lên, Nguyễn Vũ nhíu mày rất nhanh, không phải chứ, không phải chứ! Tan chợ rồi còn gặp được hả?
Nguyễn Vũ từ từ nhìn về phía giọng nói cất lên, khuôn mặt của Tống Thanh Viễn xuất hiện trước mắt.
“Sao cậu ở đây?”
“Cậu với anh ta có quan hệ gì?
“Các cậu đến khách sạn làm gì?”
“Trả lời tôi!” Tống Thanh Viễn nổi giận đùng đùng đi tới, giọng điệu kiểu chất vấn, ba chữ cuối cùng có âm lượng cực cao.
Nguyễn Vũ lùi về sau một bước, ghét bỏ nói: “Nước miếng của anh phun lên mặt tôi.”
Tống Thanh Viễn bị chặn ngang, cả giận: “Cậu, cậu trả lời đi!!!”
Nguyễn Vũ kỳ quái nhìn hắn, rõ ràng là một người đàn ông rất ôn tồn lễ độ, bề ngoài cũng không tệ, nhưng sao lại luôn cho người ta cảm giác đầu óc hắn có bệnh?
Nguyễn Vũ không kiên nhẫn, nói: “Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh có quyền gì được quản tôi!”
“Cậu, tôi…” Tống Thanh Viễn đương nhiên không trả lời được.
“Cậu, bác trai bác gái biết cậu ra ngoài lêu lổng không? Cậu cứ quậy phá như vậy thì càng không thể vào được nhà họ Lê.” Tống Thanh Viễn dùng cái gai trong lòng Nguyễn Vũ để kích thích cậu.
Nguyễn Vũ không nói nên lời: “Nhà họ Lê là hoàng gia hay quý tộc gì hay sao, không vào được thì không vào thôi.”
Tống Thanh Viễn nhìn Nguyễn Vũ bằng ánh mắt như nhìn người lạ: “Nguyễn Vũ, cậu không thể chỉ vì bác trai bác gái không công nhận cậu mà tự sa ngã được.”
“Tôi xem trên mạng thấy video cậu chơi Esport, mặc dù cậu chơi cũng không tệ lắm.” Tống Thanh Viễn nói một cách miễn cưỡng. Hôm qua trong video được cắt ghép, chỉnh sửa bởi cư dân mạng, Nguyễn Vũ vừa tự tin vừa kiêu ngạo, cả người như phát ra ánh sáng, làm hắn chợt cảm thấy khủng hoảng, giống như hắn đã làm mất đi một đồ vật quan trọng vậy, không thể kiềm chế được.
“Tuy nhiên, cậu phải biết rằng đây cũng là sự thành công tạm thời, con đường này cậu không thể đi xa được, cậu vẫn nên làm việc một cách nghiêm túc đi.” Tống Thanh Viễn có lòng ích kỷ, hắn không muốn Nguyễn Vũ trưởng thành quá tốt, hắn muốn Nguyễn Vũ trở về làm người chỉ tôn thờ hắn như trước đây, để thỏa mãn lòng ham hư vinh của hắn.
“Tôi có thể hại cậu sao?” Tống Thanh Viễn vừa nói vừa tiến lên một bước, muốn nắm tay Nguyễn Vũ.
Ngay khi Nguyễn Vũ lùi lại, Long Tề cũng vươn tay ngăn cản: “Người anh em, làm gì đó, nói thì nói sao cứ phải lôi lôi kéo kéo ấy nhỉ.”
Long Tề bị ép xem vở kịch máu chó này, tuy còn chưa hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy em trai báo thủ tỏ vẻ chán ghét, cùng với giọng điệu kiêu ngạo của người kia, anh ta đã nhẫn nhịn rất lâu.
Tống Thanh Viễn nhìn Long Tề, bỗng nhớ lại điều gì đó.
“Anh là Long Tề.” Hắn nói bằng giọng điệu khẳng định, tối hôm qua khi xem những video cắt ghép biên tập đó, gương mặt của Long Tề có xuất hiện.
“Tôi là ông nội anh đấy, sao hả?” Mắt Long Tề tạo thành một đường thẳng.
“Anh tránh ra… tôi không tìm anh, tôi muốn nói chuyện với Nguyễn Vũ.” Tống Thanh Viễn không để ý tới tay của Long Tề đang ngăn cản trước mặt.
“Này này này, tôi thấy anh nghe không hiểu tiếng người phải không?” Long Tề che chắn cho Nguyễn Vũ ở phía sau.
Nguyễn Vũ không phải loại người trốn ở sau người khác, cậu từ sau lưng Long Tề đi lên trước: “Tống Thanh Viễn.”
Hai người lập tức nhìn về phía Nguyễn Vũ, khóe miệng Nguyễn Vũ đầy vẻ châm biếm: “Không phải anh thích tôi đó chứ?”
“Sao có thể!” Tống Thanh Viễn phủ nhận theo bản năng.
“Vậy anh quan tâm tôi như thế làm chi?” Nguyễn Vũ tỏ vẻ giễu cợt, giọng điệu chế nhạo.
“Ai quan tâm cậu chứ, cậu chỉ tưởng tượng thôi, có mơ tôi mới quan tâm đến cậu.” Tống Thanh Viễn thay đổi thái độ.
Nguyễn Vũ phát hiện đây mới là cách mở đầu kịch bản chính xác, lúc này Tống Thanh Viễn vẫn còn chán ghét nguyên chủ.
“Ồ, tốt nhất là vậy, nhớ kỹ lời anh nói đó.” Nguyễn Vũ ra lệnh đuổi khách.
“Đương nhiên, cậu không cần nghĩ nhiều.” Tống Thanh Viễn nói nốt những lời này, sau đó quay người rời đi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Long Tề trợn to hai mắt: “Người này quả là một kẻ kỳ lạ, em trai báo thủ, cậu trêu chọc người như thế bằng cách nào vậy?”
Khóe miệng Nguyễn Vũ giật giật: “Này đã là gì, còn có nhiều thứ kỳ quái hơn cơ.”
Long Tề bày ra vẻ mặt phức tạp, báo thủ có chuyện cũ, còn có thể là câu chuyện máu chó huyền thoại nữa.
Nguyễn Vũ xuống lầu đóng thêm tiền, nhớ đến lời tối hôm qua Long Tề nói, đổi cho Long Tề thành phòng bình thường.
Khi Nguyễn Vũ đi lên, Long Tề đã cực kỳ tự giác mà thu dọn hành lý xong: “Đi thôi, đi xem phòng mới của tôi.”
Long Tề vừa mở cửa phòng đã phải cảm thán: “Cái này không phải quá tốt rồi sao?” ( truyện trên app tyt )
Nguyễn Vũ vỗ vỗ bả vai Long Tề, trêu chọc nói: “Vài tên con nhà giàu ở phòng VIP không quen, cứ đòi phải ở phòng bình thường cơ.”
Long Tề nằm trên giường, tạo thành một chữ “đại” lớn: “Ha ha ha, nói cái gì vậy, cậu có thể thì tôi cũng có thể, đừng hòng vứt bỏ anh em sang một bên.”
Nguyễn Vũ bước đến đá Long Tề: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Được rồi, để cảm ơn con báo nhà cậu, người anh em à, tôi mời cậu ăn một bữa tiệc lớn.” Long Tề vỗ ngực nói.
“Được nha, tui muốn ăn món đắt nhất.”
“Ồ, không thành vấn đề, khà khà, tôi chiều ý cậu luôn.”
Nửa tiếng sau, hai người đi tới tòa nhà cao nhất thành phố A với lớp kính trong suốt như pha lê, khi nhìn ra ngoài cứ ngỡ như đang ở trong mây vậy.
“Coi bộ đắt lắm đó, mang đủ tiền không?” Nguyễn Vũ nhìn tình hình.
“Chắc là đủ rồi.” Long Tề đi vào trước.
“Không đủ thì nói nha, tui để anh ở lại đây rửa chén.” Nguyễn Vũ bước theo.
“Chậc, lấy giá trị của thiếu gia đây, bọn họ còn chẳng kham nổi.”
“Nghe nói thưởng thức đồ ăn ở đây không phải hương vị, mà là cảm giác, nhìn dao nĩa này mà xem.” Long Tề ra vẻ trầm ngâm.
“Anh từng đến rồi hả?” Nguyễn Vũ liếc nhìn anh ta.
“Chưa từng.”
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên.
Năm phút sau: “Két két, két két.”
Tiếng dao nĩa cọ xát vào đĩa khiến cho trái tim Nguyễn Vũ run lên.
Nguyễn Vũ tỏ vẻ một lời khó nói hết, nhìn Long Tề: “Nhìn anh chém vất vả quá, nếu thực sự không được thì đổi thành đũa đi.”
“Nhưng mà, báo thủ à, sao cậu biết được tôi muốn dùng đũa chứ, ha ha ha ha.” Long Tề không ra vẻ nữa.
Nguyễn Vũ: “...”
Sau khi kết thúc bữa ăn như một thảm họa, họ đi thang máy xuống.
Nguyễn Vũ không ngờ sẽ bị nhận ra ở thang máy, lúc này cậu và Long Tề bị mắc kẹt ở thang máy, đến lầu một rồi cũng chưa thể đi ra ngoài.
Ba bốn nam sinh khoảng hai mươi tuổi mặc sang trọng nói: “Lúc ăn cơm em đã muốn hỏi rồi, anh là con báo kia phải không? Anh trai báo thủ, anh trai báo thủ, em rất thích anh đó, thao tác tối qua của anh quá tuyệt vời luôn, đúng là thần mà!”
Nguyễn Vũ còn chưa nói gì, ba bốn chiếc điện thoại của bọn họ đã chụp ảnh rồi.
Dù vậy, Nguyễn Vũ cũng không tức giận: “Cảm ơn các cậu đã yêu thích tui nha, nhưng các cậu vẫn còn đang đi học, đừng quá nghiện game, phải chăm chỉ học hành vào nhá.”
“Vâng, vâng, tụi em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh mà, em có thể chụp chung với anh được không?”
Nguyễn Vũ gật đầu: “Được, nhưng ra khỏi thang máy đã.” Đông người quá rồi.
“Anh Long, em cũng thích anh lắm, em có thể chụp chung với anh không?” Một nam sinh trong số đó hỏi.
Long Tề còn tưởng rằng đều là fans của Nguyễn Vũ, cho nên anh ta đã tránh ra, không ngờ đột ngột lại có chuyện này: “Được.”
Mười phút sau.
Hai người rời khỏi tòa nhà như mong muốn, bước đi nhanh như gió, hệt như có quỷ đuổi sau lưng.
Ở tòa cao ốc nhà họ Sở, trong phòng hội nghị đang mở cuộc họp.
Đứng trước PPT, người thanh niên trẻ tuổi nói không ngừng, rồi làm một động tác tỏ ý kết thúc: “Sở thiếu, đây là phương án của tôi.”
Sở Úy nhìn về phía mọi người: “Những người khác thấy thế nào?”
Mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều đợi ai đó lên tiếng trước.
Sở Uý đan tay vào nhau, nhìn về phía người đầu tiên bên trái: “Chu Hào, tôi thấy ông muốn nói gì đó, chắc hẳn có thể phát biểu rõ ràng chứ?”
Người đàn ông bị gọi tên khoảng 40 tuổi, bị nhắc đến cũng không hề rối rắm: “Kế hoạch rất tốt, nhưng tôi muốn hỏi rằng Sở thiếu quyết định thế này, chủ tịch có đồng ý không?”
Người đàn ông này cũng khá can đảm, và vì đã làm việc ở tập đoàn khoảng mười mấy hai mươi năm, nên lời nói ra cũng có sức nặng nhất định.
Sở Uý nhìn về phía ông ta, ánh mắt cũng không hề kiêu ngạo, anh vẫn rất tôn trọng những người nhân viên cũ làm việc trong công ty:
“Bên phía chủ tịch ông không cần lo, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho hạng mục này.”
Người đàn ông phân tích lợi và hại: “Nhưng theo như tôi biết, E-sport đã xuống dốc trong gần hai năm qua.”
“Ông không tin năng lực của tôi sao? Tôi nghĩ rằng trong một năm qua, mọi người đều biết rõ có bao nhiêu hạng mục không được coi trọng đã phát triển trở lại khi vào tay tôi. Hơn nữa các ngành các nghề của nhà họ Sở chúng ta đều phát triển, riêng E-sport lại chưa hề xuất hiện. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ không hiểu những vướng mắc bên trong, nhưng tôi đã từng tham gia thi đấu E-sport, cũng từng đoạt quán quân, so với tôi thì không có ai có đủ tư cách làm việc này đâu.” Sở Uý nhẹ nhàng giải thích.
Chu Hào im lặng không nói gì, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cậu con trai đáng tự hào của nhà họ Sở. Năm đó, Sở Uý, cũng chính là W, nổi tiếng khắp thế giới, bây giờ lại ngồi ở đây đĩnh đạc phát biểu. Khi nói về E-sport, trong đôi mắt anh như có ánh sáng. Dù ở bất cứ lĩnh vực nào anh vẫn luôn ưu tú như vậy, ông ta còn lo lắng điều gì được.
“Được rồi, tôi không có ý kiến.”
Sở Úy nhìn lướt qua mọi người: “Những người khác thì sao?”
“Tôi hoàn toàn đồng ý.”
“Tôi không có ý kiến.”
“Tôi cũng vậy.”
...
Sở Úy gật gật đầu: “Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi.”
Sau khi mọi người lần lượt đi ra ngoài, điện thoại bỗng reo lên.
Sở Uý nhận điện thoại: “A, chủ tịch.”
“Thằng nhãi thối, gọi chủ tịch cái gì, làm bộ làm tịch.” Giọng nói trầm bổng mộc mạc của ông cụ Sở phát ra từ trong điện thoại.
“Được rồi, được rồi, ông nội à, giọng của ông lớn đến mức có thể làm thủng màng nhĩ của cháu đó.” Sở Uý đưa điện thoại di động cách xa tai mình.
Ông cụ Sở đi vào chủ đề chính: “Nghe nói cháu định đầu tư một hạng mục E-sport?”
Gương mặt Sở Uý không biểu cảm: “Vâng.”
Rốt cuộc, ông cụ Sở vẫn áy náy và đau lòng, năm đó Sở Uý tài năng như thế nào, mọi người đều biết cả: “Ông nội ủng hộ cháu, cháucứ làm những gì mình thích.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông nội.”
“Tối nay cháu có về ăn cơm không?”
“Bây giờ cháu còn chưa chắc chắn.” Sở Uý xem lịch trình.
“Ừ, ông không làm chậm trễ công việc của cháu nữa, có gì khó quyết định, cháu có thể hỏi ông.” Đây là câu nói mà ông cụ Sở thích nhất, nhưng kể từ khi Sở Uý tiếp quản tập đoàn, anh đã luôn làm tốt tất cả mọi chuyện cũng như tất cả các hạng mục lớn nhỏ khác nhau. Giống như câu nói kia đã thành sự thật vậy, ông ta đã chẳng còn gì để dạy cả.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Sở Uý nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong suốt từ trần đến sát đất, thu lại cả thành phố S vào trong đáy mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Uý: Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu ngọn gió đông, sao lại còn chưa trả lời tin nhắn?