Nguyễn Vũ tắt livestream đi, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đói quá!
“Đinh đinh đinh”
“Tút tút tút tút”
“Leng keng”
“Leng keng”
…
Lười biếng trong chốc lát, Nguyễn Vũ cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Long Tề gửi đã lên đến 99+, Tần Bình gọi ba cuộc điện thoại và vẫn đang tiếp tục gọi nữa.
Nguyễn Vũ nghe điện thoại của Tần Bình, giọng hơi khô: “Alo.”
“Nguyễn Vũ, Nguyễn Vũ, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi !”
“Cao Thố có cậu, đó là may mắn của Cao Thố, tôi đang cực kỳ kích động.”
“Tôi gọi đến là định nói với cậu, đừng nóng vội, server đang sửa gấp.”
“Sao cậu không nói gì cả? Alo, Nguyễn Vũ, cậu có nghe không?”
Nguyễn Vũ: “...”
Nguyễn Vũ xoa xoa bụng, cực kỳ đói: “Đang nghe, ông nói nhanh quá, tôi không chen vào được.”
“Tôi không gấp, các ông cứ sửa từ từ, tôi đi ăn cái gì đó đã.” Nguyễn Vũ đứng dậy đi vào nhà bếp.
“Được, không làm phiền cậu, cậu ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, chờ bao giờ sửa xong, tôi lại gọi cho cậu.” Tần Bình cười không khép được miệng, lợi nhuận Nguyễn Vũ đem đến cho bọn ông trong đêm nay bằng nửa năm cực khổ của tất cả streamer khác.
Ông đây là đã ký được một Thần Tài đó!
Nguyễn Vũ nấu tô mì gói, bỏ thêm trứng gà với rau xanh.
Tiện tay ấn mở khung thoại với Long Tề, Long Tề còn đang spam.
[Em trai báo thủ, trâu bò.]
[Em trai báo thủ, cậu giấu nghề sâu quá rồi đấy, không ngờ là vua đánh tiên phong !!!]
[Cậu còn đánh cho nền tảng bị tê liệt.]
[Em trai báo thủ, sao cậu không để ý đến tôi?]
…
Nguyễn Vũ còn chưa đọc hết, tin nhắn của Long Tề lại đến nữa.
Nguyễn Vũ: “...”
Nguyễn Vũ: [ Nếu anh mà còn spam lung tung nữa tui sẽ block đấy!]
Long Tề lập tức gửi tin nhắn lại đây: [ Em trai báo thủ, còn tưởng là cậu đang giận.]
Nguyễn Vũ không hiểu: [ Tui giận anh cái gì?]
[ Là tôi không suy xét đầy đủ, quên mất Li Tiên rất ghét báo thủ…] Long Tề thật lòng muốn nói xin lỗi.
Nguyễn Vũ còn tưởng là chuyện gì: [ Anh ta sao, anh ta nói không sai, thực ra tui cũng rất ghét báo thủ.]
Long Tề hỗn độn trong gió: [ Mắng mình như vậy không tốt lắm đâu.]
[ Không nói chuyện với anh nữa, tui ăn mì đã.] Nguyễn Vũ gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại sang một bên, chuyên tâm ăn uống. Nguyễn Vũ ăn mì xong, Tần Bình lại gọi đến nữa.
“Nguyễn Vũ à, hôm nay server không sửa được, có lẽ mấy ngày này đều không thể livestream.” Tần Bình vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ.
“Cái đó, thật là...” Nguyễn Vũ tạm dừng: “Ông không trách tôi chứ?”
“Sao có thể, bây giờ cậu chính là trụ cột của nền tảng chúng tôi, mấy ngày nữa cậu cứ nghỉ ngơi đi, chờ tin tức của tôi là được.”
“Được.”
Nguyễn Vũ tự nhiên được những nghỉ mấy ngày, tinh thần lập tức vô cùng phấn chấn.
Nhìn thời gian, mới 9 giờ rưỡi tối.
Nguyễn Vũ vào hậu trường nền tảng, kiểm tra lợi nhuận đêm nay, lại kiểm toán toàn bộ tiền tiết kiệm, cậu đã là một kẻ có tiền nho nhỏ.
Đột nhiên nhớ đến, Đại Giang còn chưa trả 100 nghìn cho cậu.
Cái tên này, sẽ không bùng kèo đó chứ.
Nguyễn Vũ nhanh chóng gọi cho Long Tề, Long Tề nghe máy ngay: “Sao vậy, người anh em?”
“100 nghìn Đại Giang thua cược còn chưa trả cho tui, không lẽ là định quỵt nợ à.” Nguyễn Vũ cực kỳ nghi ngờ nhân phẩm của Đại Giang, có lẽ anh ta sẽ làm được chuyện như vậy.
“Tôi hỏi anh ta giúp cậu, 100 nghìn này anh ta chắc chắn phải trả, bây giờ trên mạng rất ồn ào náo nhiệt, anh ta không trốn được đâu.” Long Tề cam đoan.
“Được, muốn đi du lịch không?”
“Cái gì?” Long Tề cực kỳ khó hiểu, du lịch? Đang yên đang lành đi du lịch làm gì?
“Tần Bình mới gọi điện, mấy ngày nữa server chưa sửa được, vậy nên giờ chúng ta có vài ngày nghỉ.” Nguyễn Vũ bỏ bát vào bồn rửa.
Tiếng nước chảy róc rách. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
“Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.” Nguyễn Vũ phát hiện ra một chuyện thần kỳ, bình thường chỉ cần cậu ra ngoài chắc chắn sẽ gặp được lực hấp dẫn mạnh mẽ của cốt truyện, kiểu gì cũng có đủ loại chuyện rắc rối tìm đến cậu.
Nhưng bắt cậu thành thật ở nhà mấy ngày cũng không được, nếu muốn rời xa cốt truyện, lại ra ngoài được, vậy chỉ có thể rời khỏi thành phố S.
“Vậy cậu muốn đi đâu?” Long Tề không khỏi hỏi.
“Chỉ cần không ở trong thành phố S là được.”
“Em trai báo thủ, tôi phục cậu, ha ha ha ha ha ha, lần livestream này của cậu trên mạng hot rồi, còn có rất nhiều người đang ngồi chờ cậu livestream, đương sự là cậu lại muốn rời khỏi thành phố S đi du lịch...” Long Tề đấm sô pha, cười như điên, mạch não này, anh ta thật sự lần không ra.
“Hơn nữa cậu có biết mình lên hot search không, cậu chắc là cậu mang gương mặt này ra ngoài sẽ không bị vây quanh chứ?” Long Tề hỏi lại.
“À, đây không phải vấn đề, đeo khẩu trang đội mũ là được, bây giờ vấn đề chủ yếu là, có muốn cùng đi không? Nếu không thì tui đi một mình á.” Nguyễn Vũ kích anh ta.
“Đi đi đi, bao giờ xuất phát, đi đâu?” Long Tề quả nhiên không chịu nổi kích thích, chuyện tốt như đi du lịch, sao có thể thiếu anh ta được.
“Đêm nay.”
…
11 giờ đêm, Nguyễn Vũ đeo túi trên lưng, chờ chán muốn chết.
Một trận gió thổi qua, xe của Long Tề dừng dưới lầu nhà Nguyễn Vũ.
Dưới ánh đèn, thanh niên lười nhác, trên người cực kỳ lanh lẹ, không mang thứ gì dư thừa.
Long Tề không tin được: “Em trai báo thủ, cậu chỉ mang một cái túi này?”
“Đủ rồi.” Mặt mày Nguyễn Vũ ủ rũ. Long Tề nhớ đến vali nằm sau cốp xe của mình, xem ra vẫn là mình sống cẩn thận, vừa nhìn đã biết Nguyễn Vũ không giỏi sinh hoạt.
Trên đường Long Tề lái xe, Nguyễn Vũ đã đặt trước khách sạn.
“Tui nhìn bản đồ, ba giờ là đến thành phố A.” Nguyễn Vũ ngáp liên tục, bình thường giờ này cậu đã đi ngủ rồi.
“Cậu ngủ đi, khi nào đến nơi tôi gọi cậu.”
“Nói với anh chuyện này, tui không có bằng lái, nhưng tui biết lái xe, anh tin không? Nếu tin, nửa đường sau có thể cho tui lái.” Nguyễn Vũ mạnh mẽ chống cơn buồn ngủ nói.
“Cậu còn chưa ngủ đã bắt đầu nói mớ à? Anh trai đây không muốn bị cảnh sát giao thông chặn lại, sau đó đi Cục Cảnh Sát ngồi mấy ngày đâu.”
“Ha, đùa anh thôi.” Nguyễn Vũ nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai giờ rưỡi sáng.
Đến nơi, hai người xuống xe, đến quầy lễ tân khách sạn, lấy hai tấm thẻ phòng.
“Anh Long, đây là thẻ phòng anh, nghỉ ngơi cho tốt.” Nguyễn Vũ đưa thẻ phòng cho Long Tề.
“Được, cậu ở phòng nào?”
“Tui ở hành lang bên trái đằng kia, buồn ngủ quá, ngủ ngon.” Nguyễn Vũ nói ngủ ngon với Long Tề xong, lập tức đi bên kia.
Long Tề nhìn tấm bảng ‘VIP’ trên cửa phòng mình, mà lúc nãy anh ta liếc mắt một cái, hành lang bên trái là phòng bình thường, anh ta sửng sốt một chút, lập tức gọi Nguyễn Vũ lại: “Em trai báo thủ, tôi không ra vẻ như vậy, cậu tốn kém quá rồi.”
“Anh lái xe ba tiếng, mệt mỏi rồi, để anh ngủ thoải mái chút.” Nguyễn Vũ quay đầu lại cười.
“Không được, cậu khách sáo quá, chúng ta có phải anh em không, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, tôi đi trả phòng VIP, tôi cũng đổi thành phòng bình thường là được rồi.” Long Tề phát hiện sự săn sóc của Nguyễn Vũ, đó là khách sáo, đoán chừng vẫn coi anh ta là người ngoài.
Nguyễn Vũ nhìn chằm chằm mặt Long Tề, phát hiện anh ta không nói đùa.
“Sao lại ở không quen phòng VIP, anh là con nhà giàu đấy, lấy ra chút khí thế đi.” Nguyễn Vũ lại cười.
Ngay sau đó, Nguyễn Vũ còn nói thêm: “Anh em, đây là tui tiết kiệm, đêm nay để anh lời to, anh cho rằng ngày mai còn có đãi ngộ này sao, nhân lúc còn sớm hưởng thụ một đêm cuối cùng đi.”
“Được.” Long Tề cười ha ha.
“Ngủ ngon.” Nguyễn Vũ gật đầu.
Long Tề nhìn bóng dáng Nguyễn Vũ như suy tư gì đó.
Bình thường anh ta toàn cười hi hi ha ha, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, anh ta cảm giác được em trai báo thủ chẳng thân thiết với người nào cả, nhiều lúc anh ta cảm thấy Nguyễn Vũ không phải người ở thế giới này, cậu giống như một quần chúng đứng nhìn từ xa, cảm xúc rất bình thản, chỉ có khi được tặng quà cậu mới sung sướng hơn được tí xíu.
Nói cậu yêu tiền, cũng không phải, đối với anh em rất hào phóng, đối với mình lại cần kiệm, tiền đối với cậu rốt cuộc ý nghĩa gì?
Đêm nay, Nguyễn Vũ ngủ rất ngon, trên mạng còn chưa bình tĩnh lại, người hóng hớt nối liền không dứt.
Khu biệt thự.
Sáng sớm Sở Úy vừa ăn bữa sáng xong, đã nhận được phương án hạng mục Esport cấp dưới gửi đến, nhìn ra hiệu được suất cao thế nào, sợ là cả đêm qua không ngủ.
Sở Úy chào ông nội và bà nội rồi đến công ty.
Lầu một tập đoàn nhà họ Sở, mọi người đang bận rộn nhìn thấy Sở Úy, đều dừng lại chào hỏi.
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
…
Biểu cảm Sở Úy lạnh lùng, mặc tây trang, cả người có vẻ cực kỳ cấm dục.
Người phụ trách phương án đã sớm chờ ở đại sảnh lầu một, nhìn thấy Sở Úy lập tức vội vàng đi theo.
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành, về phương án cậu cảm thấy còn cần sửa chữa chỗ nào không?” Người đàn ông gần 30 tuổi, đi theo một bên, thái độ cung kính.
“Phương diện chi tiết còn cần cân nhắc một chút.” Sở Úy đi đến trước thang máy chuyên dụng.
“Đã hiểu, về danh sách thành viên câu lạc bộ, sau khi tôi chọn được sẽ đưa cậu xem qua.” ( truyện đăng trên app T y T )
“Đúng rồi, streamer tên Nguyễn Vũ ở nền tảng Cao Thố tối hôm qua cậu nhắc đến, có cần tôi liên lạc với cậu ấy trong hôm nay không?” Người đàn ông báo cáo công việc, tối hôm qua anh ta đã tra xét tư liệu của Nguyễn Vũ suốt đêm, thật đúng là làm người khác bất ngờ, trách không được tổng giám đốc muốn ký cậu.
Cửa thang máy mở, Sở Úy đi vào, dừng một chút, thanh âm từ tính nói: “Không cần, cậu ấy, tôi tự liên lạc.”
“Đã hiểu.” Người đàn ông nhìn theo Sở Úy đóng cửa thang máy lại, cực kỳ cung kính.
Sở Úy nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng, thang máy tới tầng 33, cửa mở.
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
“Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”
…
Sau khi Sở Úy vào văn phòng, trợ lý gõ cửa.
“Vào đi.”
Một người trẻ tuổi tầm hơn hai mươi với diện mạo văn nhã, đặt một chồng tài liệu lên bàn Sở Úy: “Tổng giám đốc, đây là tài liệu cần ký hôm nay.”
Sở Úy nhận lấy tài liệu: “Toà nhà ở giao lộ Lan Hoa thế nào rồi?”
Trợ lý vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tin tức mới nhất, chủ đầu tư tòa nhà này không có tiền, phá sản bỏ trốn rồi.”
Sở Úy lấy cây bút tìm tài liệu đọc, xem kỹ rồi mới ký tên.
“Nghĩ cách dùng giá cả thấp nhất để lấy được tòa nhà đó.” Sở Úy nói xong, lại giơ tay nhìn thời gian: “Giao lộ Lan Hoa tấc đất tấc vàng, nhưng bây giờ chủ đầu tư bỏ chạy, là một cục diện rắc rối, chính phủ nhất định sẽ chuyển củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu, vậy tôi ra ngoài trước.” Ánh mắt trợ lý sáng lên, ôm nhiệm vụ mới đi ra ngoài.
Sở Úy ký tên xong, thời gian đã hơn 9 giờ rưỡi, đoán có lẽ Nguyễn Vũ đã dậy rồi.
Mở điện thoại, ánh mắt dừng lại trên số điện thoại của Nguyễn Vũ, lại kỳ lạ không sao ấn được, có hơi khẩn trương và thấp thỏm.
Sở Uý 24 tuổi, mặc dù tuổi trẻ nhưng mài dũa ở tập đoàn một năm nay, anh chưa từng sợ hãi điều gì, bây giờ lại nhìn dãy số này ngẩn người một hồi.
Cuối cùng quyết định đổi cách khác, chuyển thành gửi tin nhắn, chỉnh sửa hết mười phút.
Cuối cùng, rốt cuộc viết thành một câu hoàn chỉnh: “Ngài Nguyễn, tôi là W, có lẽ cậu đã nghe nói đến tôi, xem buổi livestream của cậu tối hôm qua, cá nhân tôi vô cùng tán thưởng cậu, bây giờ rất chân thành mời cậu tới chiến đội của tôi thi đấu chuyên nghiệp, tình hình cụ thể và tỉ mỉ chúng ta có thể hẹn thời gian rồi nói.”
Sở Úy đọc lại một lần, rất tốt!
Cực kỳ khéo léo!
Cực kỳ chính thức!
Cực kỳ chân thành!
Bấm nút gửi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Úy: Chờ mong!