Tỉnh Dĩ ngồi trên xe thể thao của Lăng Hồng Hiên, gió thổi từng đợt lướt qua gò má của cô, mái tóc đen nhánh cũng vì thế mà khẽ bay.
Tỉnh Dĩ giờ phút này bỗng cảm thấy rất nhàm chán, kể cả là thời gian ngồi trên xe hay là cuộc sống nói chung. Trí nhớ của cô rất tốt, trước đây trong sách giáo khoa Ngữ Văn từng có một bài thơ như sau, bằng cách nào đó Tỉnh Dĩ đột nhiên nhớ đến nó.
Đại Yển Hà, hôm nay nhìn tuyết con lại nhớ đến người:
Nấm mồ xanh cỏ của người vùi trong tuyết phủ,
Những luống rau phỉ của người úa vàng nơi đầu hiên chốn xưa,
Mảnh vườn vuông vắn của người bị cầm cố,
Chiếc ghế đá trước nhà người mọc kín rêu xanh,
Đại Yển Hà, hôm nay nhìn tuyết con lại nhớ đến người...
*Bài thơ "Đại Yển Hà - Bảo mẫu của tôi" tác giả Ngải Thanh (Bản dịch được trích dẫn từ website Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn ĐHQG thành phố Hồ Chí Minh)
Tỉnh Dĩ lấy lại tinh thần, mỉm cười tự giễu.
Lăng Hồng Hiên đưa cô đến trạm xe, đưa mắt nhìn cô lên xe buýt rời đi rồi mới khởi động chiếc xe thể thao của mình. Chiếc xe sang màu đỏ bắt mắt xuất hiện ở trạm xe đã gây nên sự bàn tán không nhỏ, vài người còn lấy điện thoại ra để quay video.
Lăng Hồng Hiên đeo kính râm rời khỏi nhà ga.
Tỉnh Dĩ lên xe buýt, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, tốc độ xe không quá nhanh, gió lùa qua cửa sổ lùa vào mặt cô có cảm giác rất thoải mái, ít nhất là thoải mái hơn so với lúc ngồi trên xe thể thao của Lăng Hồng Hiên, anh lái quá nhanh, lúc ấy da mặt cô bị gió tạt tê rần.
Tỉnh Dĩ đeo tai nghe lên, trầm ngâm dựa đầu vào cửa kính, im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tỉnh Dĩ trước đó đã từng nghe một blogger ở trên mạng nói rằng, khi tâm rạng không tốt, có thể lên một chuyến xe buýt, đi vòng quanh thành phố hai vòng, sau đó tâm trạng sẽ bỗng dưng trở nên tốt hơn...
Vài phút sau, Tỉnh Dĩ ngẩng đầu lên với vẻ mặt tỉnh bơ không chút biến đổi, đầu của cô lắc lư theo sự xóc nảy của chiếc xe, có chỗ xóc mạnh còn khiến cô đụng đầu vào cửa sổ, điều này thật sự khiến cho trong lòng cô không còn chỗ cho sự đau buồn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tỉnh Dĩ lấy di động ra, là bà gọi tới, cô nhanh chóng ấn tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói trong trẻo cất lên: "Bà ơi."
Giọng của bà Tỉnh truyền qua điện thoại, mặc dù bà đã lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn khiến cho người nghe được truyền loại năng lượng tích cực lạc quan, là một kiểu người già rất hay cười.
Trong mắt Tỉnh Dĩ, bà cụ Lăng và bà Tỉnh khác nhau một trời một vực, bà Tỉnh ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Niếp Niếp, lúc nào thì con về nhà? Bà và ông Lý đã mua vịt rồi, chỉ chờ con về nữa thôi, lúc đó bà sẽ làm cho con món vịt hấp bia mà con thích nhất."
"Vâng ạ, chắc khoảng một tuần nữa cháu có thể trở về một chuyến." Vừa nghe thấy giọng nói của bà Tỉnh, Tỉnh Dĩ đã cười rộ lên, nhưng mà hình như cô nghe ra có điều gì đó không ổn lắm, cô hơi ngập ngừng hỏi bà Tỉnh: "Bà ơi, sau cháu nghe thấy hình như không phải là tiếng vịt kêu đúng không ạ?"
Giọng nói của bà Tỉnh xen lẫn vài âm thanh hỗn tạp làm gián đoạn nội dung lời nói: "Quạc, quạc, quạc..." Tỉnh Dĩ thấy âm thanh này, không phải là tiếng vịt kêu, mà giống tiếng ngỗng kêu hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Không biết ở bên kia bà Tỉnh nhìn thấy cái gì mà đột nhiên cao giọng nói: "Ôi, lão Lý, đây là ngỗng mà, ông bắt nhầm mà không biết à? Trời ạ, ông mau đi đổi đi..."
Ngày trước, mỗi lần bà Tỉnh nấu cơm đều sẽ gắp sẵn cho cô một bát thức ăn, vừa rồi nghe những âm thanh vọng lại từ đầu dây bên kia, Tỉnh Dĩ cảm thấy như trước mắt mình hiện ra cả một khung cảnh bà đang tất bật ở trong bếp nấu nướng.
Tỉnh Dĩ sờ sống mũi của mình, cúi đầu bật cười, giọng nói của bà Tỉnh vẫn còn vang lên bên tai: "Niếp Niếp à, bà cúp điện thoại trước đây, khi nào về nhớ gọi điện báo bà một tiếng nhé."
Sau khi gọi điện thoại với bà Tỉnh, tâm tình Tỉnh Dĩ tốt lên khá nhiều, cô xuống xe buýt rồi đi vào bên trong ngân hàng, cô định xem số tiền mà Lăng Hồng Hiên để trong thẻ cho cô.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi biết được trong thẻ có một triệu tệ, cô vẫn không khỏi cảm thấy mơ hồ, Tỉnh Dĩ hơi thất thần rời khỏi ngân hàng, vừa đi cô vừa call video cho Từ Lương Khoa. Từ Lương Khoa đang ở trong căn cứ cũ nát của bọn họ để chỉnh dây đàn, đến giờ đã không đếm được là chỉnh bao nhiêu lần rồi, anh cứ căng dây đàn hết lần này đến lần khác, mãi sau mới có thể hài lòng.
m thanh bên phía anh còn hỗn loạn hơn so với lúc nãy cô gọi điện cho bà Tỉnh, hình như có nhóm đang đánh bài, những làn khói trắng bay lững lờ quanh không trung. Từ Lương Khoa để tóc xoăn dài tầm trung, nhuộm màu bạch kim, buộc lại thành một chỏm ở đằng sau đầu, trải dành từ bả vai xuống cổ tay là những hình xăm với màu sắc đa dạng, ẩn dưới chiếc áo đã cũ trên người anh.
"A Dĩ" Từ Lương Khoa nhìn qua màn hình điện thoại, vẻ mặt có phần kinh ngạc khi nhận được điện thoại bất chợt của Tỉnh Dĩ, "Lúc nào cậu về đấy?"
"Chắc là sớm thôi, khoảng vài ngày nữa." Tỉnh Dĩ đưa tay vào trong túi, lấy tấm thẻ kia ra: "Tiểu Khoa, tớ có tiền rồi."
Mấy người chơi bài sau lưng Từ Lương Khoa nghe thấy giọng nói của cô, tất cả đều chen lên phía trước, nhao nhao trước ống kính nói cô mau trở lại để cùng nhau chơi bài.
Từ Lương Khoa cố gắng đưa xa điện thoại di động ra khỏi bọn họ, hơi ngờ vực hỏi: "Mẹ kiếp, cậu lấy tiền ở đâu ra đấy?"
Từ Lương Khoa nhìn bề ngoài có vẻ không mấy đứng đắn, giống như một thanh niên bất cần, nhưng thực tế lại sinh sau Tỉnh Dĩ một tháng, hình xăm và tóc xoăn đều làm trước khi thi Đại học.
Tỉnh Dĩ dùng ngón trỏ và ngón giữa làm động tác kẹp điếu thuốc, sau đó đưa tới bên miệng, giả vờ như một người thành thục, trầm ngâm thở dài, sau đó mới khẽ nói: "Bán lòng tự trọng để đối lấy đó."
Nguyên nhân khiến ngày hôm nay Tỉnh Dĩ đồng ý tới nhà họ Lăng chính là bởi vì số tiền này. Nếu như bà cụ Lăng không khăng khăng bắt Tỉnh Dĩ phải đổi họ, Tỉnh Dĩ thật ra rất sẵn lòng ở lại nhà họ Lăng đóng vai một đứa trẻ ngoan.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến số, trong lòng Tỉnh Dĩ nhận định, là do sự tu luyện của cô không đủ, nên cô không thể diễn được.
Nhưng hiện tại nghĩ đến số tiền trong thẻ ngân hàng, nghĩ về sáu con số không kia, Tỉnh Dĩ không thể không thừa nhận, vừa rồi đúng là mình đã hơi mạnh miệng.
Từ Lương Khoa nhíu mày, vẻ mặt hơi lo lắng, uyển chuyển nói với Tỉnh Dĩ: "A Dĩ, cậu... nhất định đừng có đi vào mấy con đường lệch lạc đấy nhé, chuyện kiếm tiền không gấp, chúng ta đã làm xong video để đăng tải rồi, sắp tới nhất định có thể kiếm được tiền."
Tỉnh Dĩ nghe xong thì cười lớn: "Cậu nghĩ đi đâu thế, tiền này là tiền chân chính đó."
"Tóm lại, vấn đề tiền bạc được giải quyết rồi." Tỉnh Dĩ tháo xuống một gánh nặng trong lòng, bước chân cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hơn, vừa đi vừa có tâm trạng tung tăng, hiếm khi cô bộc lộ dáng vẻ trẻ con tới vậy.
"Được rồi." Từ Lương Khoa nhìn điệu bộ của cô không giống như đang gượng ép mình, nói: "Video còn lại của chúng ta không nhiều, tớ muốn nhân cơ hội ban nhạc của chúng ta đang nhận được sự quan tâm, làm thêm mấy cái... Cho nên A Dĩ, bọn tớ chờ cậu trở lại."
Tỉnh Dĩ mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Từ Lương Khoa rồi cúp máy.
Một tháng trước, Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa thành lập một ban nhạc, lấy tên là Sơn Nam, một cái tên tạm mà họ cùng nhau chọn, sau đó đi biểu diễn ở quảng trường hơn nửa tháng, phụ trách việc đệm nhạc cho các ông bà khiêu vũ.
Mãi đến một tuần trước, họ mới đăng tải video chơi nhạc đầu tiên của mình lên mạng, và chỉ sau một đêm, video của bọn họ đã thu về hàng trăm nghìn lượt xem.
Nói là video chơi nhạc cũng không quá chính xác, bởi vì hơn một nửa thời lượng của video tập trung quay mặt của Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa, trong thời đại thức ăn nhanh như hiện tại, nếu chỉ dựa vào tình yêu dành cho âm nhạc, biết đến bao giờ mới có thể xuất hiện trước mặt công chúng?
Cho nên bọn họ đã đặt cược một lần, đặt cược vào hai khuôn mặt của Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa, may mắn là lần cược này bọn họ đã không sai lầm.
Bây giờ nói ra thì thấy nhẹ nhàng, thực chất để có được bản video hoàn chỉnh, bốn người bọn họ thậm chí còn không thèm ăn cơm, Diêm Tư Niên còn phải tranh thủ thu xếp thời gian của công việc làm thêm bên ngoài để tới phụ giúp phần chỉnh sửa hậu kỳ, việc quay dựng clip vất vả đến nhường nào chỉ cần nhìn vào số tóc bọn họ rụng nhiều bao nhiêu là biết.
Cũng chính vì video này phổ biến rộng rãi đến hơn một triệu lượt xem mà người nhà họ Lăng mới chú ý tới Tỉnh Dĩ. Tỉnh Dĩ thậm chí còn không biết bọn họ lấy được mẫu tóc hay là mẫu nước bọt của cô khi nào để đi xét nghiệm ADN, cô chỉ biết bỗng một ngày nọ, cô nhận được điện thoại của nhà họ Lăng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cuộc gọi, cô còn nghĩ là bọn lừa đảo, lập tức cho dãy số đó vào danh sách đen và báo cáo spam, sau đó có hai người vệ sĩ áo đen đến nói chuyện trực tiếp với cô, lúc này cô mới ý thức một điều... hình như là thật.
Nhưng cô không đi với hai người vệ sĩ ngay lúc đó, cô đã nói lại toàn bộ sự việc cho bà Tỉnh nghe, mặc dù bà Tỉnh không quá yên tâm nhưng Tỉnh Dĩ vẫn quyết định đi tới thành phố A một chuyến.
Bà Tỉnh đưa cho cô năm nghìn tệ, mười mấy năm qua, số tiền bồi thường tai nạn của bố mẹ Tỉnh đã tiêu gần hết rồi, năm nghìn tệ này là số tiền nhiều nhất bà Tỉnh có.
Tỉnh Dĩ trước khi lên đường đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa. Cô và Từ Lương Khoa giao hẹn mỗi ngày đều gọi điện thoại với nhau, nếu cô không gọi đến đồng nghĩa với việc có khả năng cô đã xảy ra chuyện rồi.
Bây giờ đã sắp hết kỳ nghỉ hè, các trường cao đẳng và đại học đều sẽ quay trở lại vào tuần sau, riêng các sinh viên năm thứ hai và ba của Đại học Ngũ Hải chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh thì phải nộp đơn xin trở lại trường sớm. Tỉnh Dĩ gọi điện cho văn phòng tư vấn tuyển sinh của trường, nộp đơn nhập học sớm.
Thực ra với điểm số của mình, cô hoàn toàn có thể lựa chọn một trường đại học cao hơn, nhưng đến lúc điền nguyện vọng, cuối cùng cô vẫn chọn Ngũ Hải.
Đại học Ngũ Hải là một trường đại học mới, chỉ vừa thành lập cách đây mấy năm, mặc dù so với các trường đại học lâu đời khác có phần kém cạnh hơn, nhưng bù lại quy tắc trong trường không quá khắt khe, yêu cầu đối với sinh viên cũng không rập khuôn theo lối mòn.
Bây giờ Đại học Ngũ Hải đang trong giai đoạn tuyển sinh khắp nơi, không chỉ mời những giáo sư giảng viên ưu tú về giảng dạy mà còn chủ động cướp người, vì thế khi nghe những yêu cầu của Tỉnh Dĩ, nhân viên trực ở văn phòng tuyển sinh nhanh chóng đồng ý.
Thành thật mà nói, mặc dù cơ sở vật chất của trường chưa hẳn là hoàn thiện bởi vẫn còn một số chỗ đang xây dựng, nhưng giảng đường, ký túc xá và những nơi cần thiết cho sinh viên thì đều đầy đủ, hơn nữa còn rất mới và đẹp, Tỉnh Dĩ hài lòng với mọi thứ ở đây.
Tỉnh Dĩ quẹt thẻ vào ký túc xá, sau khi vào thang máy và lên tầng sáu, cô xách theo chiếc guitar của mình ra ngoài một lần nữa. Nếu đã đến thành phố A, sao có thể không đi thăm thú đây đó được cơ chứ?
Một triệu tệ, con số vượt xa sự mong đợi của cô, không chỉ có thể giải quyết gánh nặng nhất ở trong lòng Tỉnh Dĩ, mà còn cho cô ấy cơ hội để thư giãn.
Tỉnh Dĩ lên xe buýt, nhưng lần này tâm trạng cô hoàn toàn khác, cô vẫn chọn một vị trí gần với cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài lần lượt lướt qua trước mắt cô, Tỉnh Dĩ ngồi trên xe ngắm quanh thành phố sôi động này.
Cô không có điểm đến cụ thể, chỉ cần chỗ nào có trạm dừng xe để xuống thì cô sẽ dừng lại. Cô đã đi đến bảo tàng thành phố, thư viện, Cục quy hoạch, cũng đã đi qua chợ nhìn người đến người đi những hàng rau củ, trái cây ồn ào náo động, cô còn đứng lại trò chuyện với một cô bán hàng hoa quả, thông qua đó mà học được ngữ điệu cùng vài từ ngữ địa phương của thành phố A.
Tỉnh Dĩ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà Tỉnh, cô biết làm thế nào để cho người lớn trở nên vui vẻ, trước khi đi cô bán hoa quả còn tặng cho cô một quả lên ngọt.
Tỉnh Dĩ cũng có đến khu trung tâm thương mại sầm uất, cô dừng chân trước một tòa nhà cao tầng dựng chọc trời. Trong đầu cô suy nghĩ, cho dù là dùng ga tàu điện ngầm hay ga tàu cao tốc thì khi hoàng hôn buông xuống, mọi người đều lần lượt rời khỏi văn phòng của mình, họ sẽ mang theo sự mệt mỏi của ngày dài về nhà, và khi mở cửa nhà ra, họ sẽ được hòa vào một bầu không khí ấm áp, quây quần của tổ ấm, được cùng chuyện trò, chơi game, xem phim với những người yêu thương, đó chính là liều thuốc giúp họ xua tan đi mọi sự phiền muộn, mọi bộn bề lo toan ở nơi làm việc, tâm trạng được thư giãn, không vướng chút bận tâm.
Hầu hết mọi người là thế, song bên trong tòa nhà cao tầng vẫn có những phòng còn sáng, không biết những con người ấy liệu sẽ tắt đèn và rời đi lúc nào.
Điểm dừng chân cuối cùng của Tỉnh Dĩ là một trong những bến xe buýt gần Đại học Ngũ Hải nhất, cô thả bước đi trong những cơn gió nhè nhẹ, để đầu óc và tâm hồn lắng lại, cảm nhận được sự an yên.
Mặc dù biết rằng ban đêm là gió đất thổi, nhưng hầu hết mọi người vẫn quen gọi là gió biển, có lẽ bởi vì khi kết hợp ban đêm với gió biển, người ta dễ liên tưởng đến những thứ lãng mạn hơn nên mới để chúng ở cạnh nhau như vậy.
*Gió đất: Gió thổi từ đất liền ra biển, loại gió này chỉ thổi vào ban đêm
*Gió biển: Gió thổi từ biển vào đất liền, loại gió này chỉ thổi vào ban ngày
Cũng giống như chuyện giáo viên Ngữ Văn cấp hai sẽ không kiểm tra bài tập về nhà, con trai không ai nhận mình 1m79, con gái cũng không ai nhận mình 1m80, hay là lần sinh nhật thứ 29 sẽ không ai nói rằng tôi đã 30 tuổi, đôi khi con người sẽ tìm cách để tự lừa chính mình.
Tỉnh Dĩ xách đàn guitar từ trạm tàu đến công viên, ở đây có trẻ con vui đùa, cũng có cả những người ra để tập thể dục, hay là một nhóm người đang tụ lại nhảy khiêu vũ, tầm mắt của cô còn thu lại hình ảnh một ông cụ cầm theo túi bóng để thu gom những chai nhựa, nắp chai ông bỏ riêng một túi, thân chai ông bỏ riêng một túi.
Tỉnh Dĩ thầm nghĩ, hóa ra không phân biệt là thành phố lớn hay nhỏ, luôn có những người già thích thu gom các chai nhựa.
Hình ảnh xa lạ lẫn quen thuộc của thành phố A hiện lên từng chút một trước mắt Tỉnh Dĩ, tất cả những gì cô nhìn thấy đều mang lại cho cô một niềm xúc động và vui vẻ mơ hồ. Tỉnh Dĩ cầm cây đàn chọn một góc yên tĩnh để ngồi, sau đó cô lấy guitar ra khỏi túi đựng, bắt đầu lướt trên những dây đàn, ngâm nga một ca khúc thật êm dịu.
Cô chỉ đứng yên một chỗ đó nhưng đã thu hút được khá nhiều người qua đường dừng lại để nghe, khi tiếng guitar vang lên, mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra để bắt đầu quay.
Càng lúc càng có thêm nhiều người đến nghe nhạc, một bầu không khí yên tĩnh như tách biệt hẳn góc nhỏ này khỏi thế giới xô bồ ngoài kia. Ca sĩ vô danh hát trong quảng trường không chỉ có mỗi Tỉnh Dĩ, quảng trường này rất lớn, có rất nhiều người cũng đem theo nhạc cụ tới, vài người thậm chí còn có cả máy quay chuyên nghiệp. Tỉnh Dĩ chỉ mang một cây guitar đã là người đơn giản nhất rồi.
Lúc Tỉnh Dĩ mới đến thành phố A cũng vậy, ngoài năm nghìn tệ được bà cho, cô cũng chỉ đem theo đàn guitar rồi lên xe buýt.
Nhưng bất kể là loại âm nhạc nào, Tỉnh Dĩ vẫn cảm thấy chỉ có tự tai cảm nhận mới có sức lay động. Vì thế, cho dù công viên được công nhận là một nơi lãng mạn, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của đám đông đứng nghe, cô khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, giờ phút này khiến cho cô cảm thấy âm nhạc sinh ra chính là dành cho những thời khắc lắng đọng như thế.
Trong lúc đang hát, một đứa trẻ tiến tới đặt một đồng xu vào túi bên chân cô, Tỉnh Dĩ mỉm cười với nhóc con một cái.
Cô hát từ "Thành Đô" đến "Nam Sơn Nam", từ "Nam Sơn Nam" đến "Những bông hoa nhỏ", sau đó đến "Cưỡi ngựa", nhóm người vây xem lần lượt thay đổi, chỉ có một người xuyên suốt quá trình vẫn luôn ở trong góc tối nhìn về phía cô.
Ngay cả dưới ánh đèn mờ ảo, ánh trăng cũng không chiếu sáng gương mặt của anh, Tỉnh Dĩ vẫn cảm thấy chàng trai này rất đặc biệt, nếu buộc phải nói tại sao thì... có lẽ là bởi vì khí chất của người đó.
Gương mặt của một người thì có thể che giấu, nhưng khí chất thì không.
Chàng trai này kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng anh sẽ đưa lên miệng rít một hơi, ánh sáng từ ngọn lửa soi chiếu bàn tay của anh.
Anh không hát theo, cũng không nói gì, Tỉnh Dĩ càng không chủ động bắt chuyện, cô chuyên tâm hát hết khúc nhạc này đến khúc nhạc khác, tiếng hát nhẹ nhàng, uyển chuyển, đong đầy tình cảm. m thanh tựa tiếng hót của một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời.
Tỉnh Dĩ có chất giọng tốt, tiếng hát của cô có sức lay động rất lớn, chỉ cần cất lên là có thể chiếm trọn cảm xúc của khán giả.
Trong màn đêm yên tĩnh này, chàng trai cầm điếu thuốc lặng lẽ ngồi nghe cô hát. Điếu thuốc trong tay của anh đã bị gió thổi tắt, thậm chí anh còn quên mất là mình đang hút thuốc, điếu thuốc cháy trong vô thức, tàn thuốc rơi vào đầu ngón tay anh, anh cũng không nhận ra.
"Từng mơ được bay đi khắp mọi nơi
Ngắm nhìn thế giới phồn hoa
Trái tim cuồng nhiệt đập trong lồng ngực trẻ
Hôm nay bốn biển là nhà của ta..."
Những người đứng xem xung quanh dần vơi bớt, giọng hát của Tỉnh Dĩ cũng đã có dấu hiệu khàn đi. Mỗi bài cô hát đều như hát bằng cả tính mạng, để rồi dấy lên trong lòng người nghe cảm giác như cả thế giới chỉ có duy nhất một âm thanh, đó là âm thanh cất ra từ miệng cô.