Lăng Tu Chân là con trai út của bà cụ Lăng, cũng chính là chú ba của Tỉnh Dĩ, Lăng Tu Chân có hai người anh trai lớn hơn mình khoảng mười tuổi, từ nhỏ đã được nuôi thả, bà cụ Lăng và ông cụ Lăng không có yêu cầu gì đặt nặng vào ông, cho nên Lăng Tu Chân thuận theo lẽ đó mà theo đuổi bộ môn tự do là nghệ thuật.

Nói dễ nghe có thể gọi ông là người làm nghệ thuật, còn nói khó nghe thì ông là người rảnh rỗi không có việc gì để làm. Nhưng cũng may nhân phẩm của ông không tồi, không rảnh rỗi sinh nông nổi làm ra chuyện gì xấu xa, công việc hiện tại của ông rất thích hợp với tính tình cà lơ phất phơ của mình. Ông thường thích làm cái gì là làm ngay cái đó, việc bày sạp hoa quả bán hôm nay cũng là kết quả của một phút hứng thú nhất thời.

Bà Vi đứng một bên nghe cuộc đối thoại của hai người mà không hiểu gì cả, vô cùng khó hiểu hỏi lại, Lăng Tu Chân cười kể chuyện buổi sáng lại cho mọi người nghe một lần, bầu không khi vì câu chuyện này mà vui vẻ hẳn lên, hòa hoãn hơn nhiều so với lúc nãy.

Tỉnh Dĩ còn nhìn thấy Lăng Đức Dong, cha ruột của mình. Lần gặp mặt đầu tiên, hai người nhìn nhau sửng sốt, bởi vì hai cha con họ giống nhau đến bảy tám phần, chỉ khác nhau ở một vài chi tiết trên gương mặt.

Ngoại từ ba Lăng còn có hai người đàn ông xa lạ bước tới, vóc dáng hai người cao lớn đi tới chào hỏi Tỉnh Dĩ, một người chính trực đường hoàng, một người lại có vẻ cà lơ phất phơ hơn, giọng điệu lúc nói với Tỉnh Dĩ vô cùng dịu dàng, anh ta hơi cúi người, nói với Tỉnh Dĩ: "Em chính là Tỉnh Dĩ hả? Đừng lo lắng, anh là Lăng Thừa Vọng, anh cả của em... Sau này gặp phải chuyện gì cũng có thể tới tìm anh."

Cách ăn nói của Lăng Thừa Vọng rất giống với mẹ Lăng, tạo cho người đối diện cảm giác vô cùng đáng tin, Tỉnh Dĩ hơi không quen gật đầu một cái.

Người còn lại thì có phong cách hoàn toàn khác, so với Lăng Thừa Vọng, khí chất của người này giống chú ba hơn, liếc mắt một cái có thể nhận thấy người này là một công tử hào hoa, trên người toát ra khí khái phong lưu. Lăng Hồng Hiên cười xoa đầu Tỉnh Dĩ một cái, xoa đến mức nó rối thành một cục, sau đó đặt một tấm thẻ vào trong tay của Tỉnh Dĩ, nói: "Mật khẩu là sáu số sáu, sau này có chuyện gì cần dùng đến tiền thì cứ dùng thẻ của anh mà tiêu."

Tỉnh Dĩ đã mười tám tuổi rồi, cho nên khi được người khác xoa đầu cảm thấy rất không đồng tình, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, bởi vì đổi lại anh cũng cho cô món quà quá giá trị.

Cô nhận lấy tấm thẻ ngân hàng với sự kinh ngạc trên gương mặt, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cách những người giàu thể hiện tình cảm sao? Cũng... tuyệt vời đó chứ!

Cô có ba người anh trai, giờ đã gặp được hai người, còn một người là Lăng Nhạc An nhưng mãi cô vẫn không thấy anh xuất hiện, Tỉnh Dĩ nhìn về phía mẹ lăng, mỉm cười khó xử, Lăng Thừa Vọng lúc này chủ động lên tiếng giải thích: "Tiểu An tạm thời nghĩ không thông, em ấy ở bên ngoài giải sầu rồi, mấy ngày nữa anh đưa nó về gặp em."

Thắc mắc trong lòng Tỉnh Dĩ được giải đáp, thì ra là không thể chấp nhận sự thật nên bỏ nhà đi.

Nhìn mọi người xung quanh lo lắng cho người anh thứ ba của mình, Tỉnh Dĩ cúi đầu không thể nói rõ được tâm trạng lúc này của bản thân, có lẽ là hơi muốn cười. Trong mắt những anh chị em này, cô hoàn toàn là người xa lạ.

Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, bữa ăn chính thức bắt đầu, Tỉnh Dĩ tỉnh bơ quan sát hành động, cử chỉ của tất cả mọi người trên bàn cơm, quyết định nhìn thấy mọi người làm cái gì sẽ làm theo cái đó.

Nhà họ Lăng không phải là một gia tộc thích phô trương, cũng không có thói quen khoe khoang như mấy gia đình mới nổi, phải dát vàng bạc vào nhà. Nhưng đồ nội thất trong nhà thì không có cái nào mà không quý hơn vàng bạc, gỗ tử đàn có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, xung quanh nhà được trang trí bởi các tác phẩm điêu khắc phức tạp, ngay cả vải trên ghế sô pha cũng được thêu bằng chỉ vàng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Nhà họ Lăng hẳn là có gia giáo rất nghiêm, bởi vì ở vị trí nổi bật trong phòng khách treo một tấm biển lớn làm bằng gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn, trên đó khắc bốn chữ ""Thiên Luân Tự Nhạc"".

*Gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn: Loại gỗ xuất phát từ Ấn Độ, được xem là loại gỗ quý hiếm nhất trên thế giới.

*Thiên luân tự nhạc: Ý chỉ gia đình có mối quan hệ thân thiết, hòa hợp, đoàn tụ."

Tỉnh Dĩ nhìn mọi thứ trong nhà, trong lòng dấy lên những cảm xúc mâu thuẫn khó hiểu, bỗng nhiên nhận thấy được sự bất an. Không khí trên bàn ăn không quá yên lặng, thỉnh thoảng mọi người nói đôi ba câu, không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tỉnh Dĩ luôn cảm thấy những gì họ nói cứ vong vo, dường như đằng sau lời nói của mọi người còn ẩn chứa ý nghĩa nào đó sâu xa hơn. Chuyện này khiến cho Tỉnh Dĩ không được thoải mái cho lắm.

Mọi người không được xem là quá hài hòa. cho đến khi bà cụ Lăng lên tiếng. Bà cụ Lăng đã ở độ tuổi gần đất xa trời, ba hạ sinh được tổng cộng ba người con trai, tất cả đều lớn lên bình an và khỏe mạnh.

Lúc còn trẻ, bà cụ cũng là một người đẹp có tính cách vô cùng dịu dàng, nhưng càng lớn tuổi, tính tình bà cụ càng biến đổi, những năm qua ngày một trở nên cố chấp hơn.

Kể từ lúc ông cụ Lăng qua đời, mọi người trong nhà đều rất quan tâm đến cảm xúc của bà cụ, tất cả mọi chuyện hầu như đều thuận theo ý bà, chỉ sợ một ngày bà cụ tức giận rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bà cụ Lăng nghiêm mặt, thoạt nhìn sẽ tạo cho người ta cảm giác không dễ chung sống, bà quay sang nói với Tỉnh Dĩ: "Con đã nhận tổ quy tông rồi, vậy việc tiếp theo cũng nên đổi họ đi thôi."

Tỉnh Dĩ mở to hai mắt, chớp chớp mấy cái, trước khi đến đây không ai nói với cô về việc phải đổi họ cả. Cô không gật đầu, sau khi im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh trả lời bà cụ: "Cháu không muốn đổi tên ạ, cháu nghĩ cứ giữ nguyên như bây giờ là được rồi ạ."

Bà cụ nhíu chặt đôi lông mày, nói: "Con không đổi tên, vậy sao có thể coi là người nhà họ Lăng được? Mọi người muốn gọi con sao bà không quan tâm, nhưng nhất định trên chứng minh thư con phải mang họ lăng, hộ khẩu cũng phải chuyển vào trong nhà họ Lăng."

Giọng điệu của bà cụ đã có phần khó chịu, nghe như lời trách móc vậy. Đáy lòng Tỉnh Dĩ nóng như lửa đốt, cô không phải là kiểu người mặc cho người khác muốn làm sao thì làm, cô muốn nhịn nhưng không thể nhịn được, một lúc sau vẫn quyết định nói ra lời trong lòng: "Cháu đã mười tám tuổi rồi, cháu hoàn toàn có thể quyết định được cháu sẽ mang họ gì."

Lời nói của cô khiến cho tâm trạng của những người trên bàn ăn biến đổi muôn hình vạn trạng, ngay sau đó là tiếng vang lớn từ hành động đập thật mạnh chén trà xuống bàn ăn của bà cụ Lăng, bà càng nhíu chặt mày hơn: "Con nói chuyện với người lớn tuổi như vậy sao? Quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, không có chút giáo dục nào cả!"

Người nhà họ Lăng thấy bà cụ Lăng tức giận, vội vàng khuyên can, Lăng Đức Dong thì cau mày, có phần khó chịu với những lời bà cụ vừa nói.

Tỉnh Dĩ kiềm chế lại cơn tức giận ở trong lòng, trên mặt duy trì trạng thái cười như không cười, giọng nói pha chút lạnh lùng: "Mười tám năm qua, mọi người không nuôi tôi một ngày nào, bây giờ tôi trưởng thành rồi, lại muốn ép buộc tôi làm theo ý mọi người, trên cuộc đời này lý nào lại có chuyện như vậy?"

Sắc mặt bà cụ nặng nề, không lên tiếng đáp trả, còn mẹ Lăng lúc này đã nước mắt lưng khóe mi, đáy lòng khó chịu khôn cùng.

Nhìn thấy mẹ Lăng như thế, Tỉnh Dĩ có hơi hối hận với những lời mình vừa nói, có phải đã hơi quá lời rồi không, nhưng rồi cô vẫn đứng dậy: "Về phần tôi có giáo dục hay không, tôi xin trả lời rằng từ trước đến nay tính tôi vẫn luôn như vậy, không thể thay đổi được... Cảm ơn sự tiếp đón của mọi người ngày hôm nay, tôi xin phép đi trước."

Tỉnh Dĩ nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng cô, mẹ Lăng sốt ruột gọi cô lại, nhưng Tỉnh Dĩ đã hạ quyết tâm, không hề quay đầu. Cô càng rảo bước nhanh hơn, như đang muốn chạy đi thì đúng hơn, cô sợ có người sẽ đuổi theo mình.

Tỉnh Dĩ sải bước về phía trước, cảm thấy bài kiểm tra chạy tám trăm mét ở trường cấp ba không phải là vô ích.

Cho đến khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng, cô mới thoải mái hơn đôi chút, Tỉnh Dĩ thở ra một hơi thật dài, bên tai là tiếng ve kêu râm ran.

Bởi vì ở chỗ này không thể bắt xe, Tỉnh Dĩ đi bộ dọc theo đường lớn để xuống dưới chân núi. Ánh nắng mặt trời hắt lên khuôn mặt của cô, trong thoáng chốc Tỉnh Dĩ cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mơ, dường như toàn bộ đều là ảo ảnh cô tự tưởng tượng ra, cô lấy thẻ ngân hàng anh hai cho mình ra xem, lúc này mới có thể khẳng định tất cả đều là thật.

Lẽ ra vừa rồi khi hùng hổ nói ra những lời đó, cô cũng phải trả tấm thẻ này lại cho anh hai, nhưng Tỉnh Dĩ không thể làm như vậy, cô quả thật rất cần số tiền này.

Đằng sau đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, Tỉnh Dĩ quay lại, là một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, thương hiệu thì Tỉnh Dĩ không biết, nhưng cô chắc chắn nó rất đắt.

Lăng Hồng Hiên nhô đầu ra khỏi xe thể thao, vẫy vẫy tay với Tỉnh Dĩ, cô đứng tại chỗ chờ anh chậm rãi đi đến chỗ mình. Giờ phút này Lăng Hồng Hiên vẫn còn tâm trạng để đùa, anh vừa vỗ vỗ vào ghế lái phụ của xe vừa nói: "Lên đây đi Tiểu Dĩ."

Tỉnh Dĩ không cảm thấy căng thẳng, chỉ là tâm trạng cô lúc này hơi phức tạp, cô mỉm cười rồi mở cửa lên xe. Mái tóc cô ướt mồ hôi, một vài cọng bám lên má cô, mặt trời thực sự quá gay gắt.

Lăng Hồng Hiên cũng đang đưa mắt nhìn Tỉnh Dĩ, cô em gái đã thất lạc nhiều năm của mình.

Ngoại hình của cô đương nhiên là rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất giống ba Lăng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra quan hệ cha con của hai người, nếu không thì đã không khiến người nhà họ Lăng chú ý.

Tỉnh Dĩ có một mái tóc đen dài, gương mặt trong sáng, không trang điểm cũng không đeo trang sức nhưng vẫn toát lên vẻ thu hút, cô đem lại cho người khác cảm giác dịu dàng, khôn khéo, hẳn là một đứa trẻ biết nghe lời và không khiến người khác phải bận tâm, lo lắng.

Cho nên không ai nghĩ rằng cô có thể nói ra những lời như vừa rồi, dám đứng lên đáp trả bà cụ Lăng.

Lăng Hồng Hiên vuốt vuốt cằm, nghĩ xem nên nói chuyện với cô về chủ đề gì, dù sao anh cũng đã qua lứa tuổi của cô khá lâu rồi, mặc dù tuổi tác của mấy cô gái mà anh hay trêu ghẹo và Tỉnh Dĩ xấp xỉ nhau, nhưng cách nói chuyện với em gái và với đối tượng tán tỉnh thì hoàn toàn không giống nhau, huống chi với tính cách vừa nhu vừa cương của Tỉnh Dĩ thì lại càng khó tiếp cận nắm bắt.

Không có cách nào khuyên cô trở về nhà họ Lăng, Lăng Hồng Hiên chủ động mở lời: "Anh cả không yên tâm về em cho nên bảo anh ra xem em thế nào, em còn muốn quay trở lại không?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu.

Lăng Hồng Hiên thấu hiểu cười một cái, lại hỏi tiếp: "Có muốn đi tới chỗ nào không? Anh dẫn em đi mua đồ nhé?"

Tỉnh Dĩ suy nghĩ chốc lát, đáp lời: "Quay lại trường học đi ạ, anh hai có thể đưa em tới ga tàu phía Nam không ạ?"

Tỉnh Dĩ đã thi xong Đại học, kết quả rất đúng với những gì cô kỳ vọng, cô đã nhận được một vài càng ô liu đến từ các trường Đại học ở thành phố A, cuối cùng Tỉnh Dĩ quyết định nộp hồ sơ vào Đại học Ngũ Hải, bởi vì trường đã cam kết miễn học phí hai năm đầu tiên cho cô. Hơn nữa trước khi khải giảng cô đã có thể chuyển vào trong ký túc xá của trường, cũng bởi vì thế Tỉnh Dĩ không quá lo lắng sau khi rời khỏi nhà họ Lăng sẽ không có chỗ để đi.

Lăng Hồng Hiên thấy cô không muốn đi mua sắm, bỗng nhiên lại thấy hơi thất vọng, bởi vì ngoại trừ việc mua đồ, anh thực sự không biết làm sao để tăng cường tình cảm anh em giữa hai người.

Tỉnh Dĩ lấy thẻ ra, đưa lại cho anh, cân nhắc nói: "Anh ơi, em trả lại tấm thẻ này cho anh."

Lăng Hồng Hiên đẩy tay cô về, nhíu mày nói: "Cầm đi, em vẫn còn là một cô bé, cứ cầm lấy đi mua những thứ mình thích, nếu em không muốn đi mua sắm với anh, vậy anh sẽ chuyển thêm tiền vào trong thẻ."

"Ngoan, anh không thiếu chút tiền này đâu nên cứ cầm lấy đi."

Tỉnh Dĩ thấy thái độ kiên quyết của anh, cũng không nhiều lời thêm nữa, cúi đầu xuống nói: "Cảm ơn anh hai."

Lăng Hồng Hiên nghiêng đầu nhìn đôi tai ửng đỏ của cô, không nhịn được nở nụ cười. Lăng Hồng Hiên phát hiện cô em gái của mình... thực sự rất đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play