Sáng sớm hôm sau, Harry - lờ đờ - Potter lật chiếc mền sang một bên, cậu rời giường với vẻ mệt mỏi và bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng ngủ. Ở ngoài cửa, hai người song sinh đêm qua đã chờ sẵn từ bao giờ, Harry gật đầu thay cho chào hỏi rồi lửng thững đi về phía phòng bếp. Cô gái vội cản lại: "Thưa cậu, chúng tôi có chuẩn bị đồ ăn rồi." Harry rùng mình nhớ đến cảm giác ba tiếng trong toilet. Đang suy nghĩ lời để từ chối thì chàng trai đã cười hì hì lên tiếng: "Cậu yên tâm, đồ ăn là do tôi mua ở ngoài thành Volterra."
Harry nở nụ cười ngại ngùng, chẳng lẽ mặt cậu thể hiện quá rõ ư? Đến phòng ăn, hai người lại chia ra hai bên đứng, vì là ban sáng nên cảm giác bị người nhìn lom lom sau ót rõ ràng hơn khiến cậu phải dừng muỗng, cậu đột ngột quay về phía sau, vô tình thấy được ánh mắt hai người chợt loé lên sắc đỏ quỷ dị y hệt đôi mắt của Voldemort, mồ hôi mẹ mồ hôi con liền đua nhau chảy ướt cả lưng. Nhìn kĩ lại thì thấy mắt của hai người vẫn màu đen như trước, Harry cho rằng bản thân đêm qua không ngủ nên hoa mắt, cậu cười hỏi: "Hai người không ăn sao?"
"Chúng tôi đã ăn rồi." Cô gái hướng đôi mắt đen láy nhìn cậu, Harry gật đầu cho có lệ rồi tập trung ăn hết phần ăn của mình.
Bữa ăn sáng kết thúc trong mối nghi ngờ loe lối trong đầu Harry. Tiếp theo đó, cậu hỏi cô gái về sân vườn, được sự đồng ý xong cậu liền chạy ào ra ngoài sân. Nhưng rất nhanh cậu liền biết một vấn đề đó là cô gái này cư nhiên chạy còn nhanh hơn cậu!
Harry dùng hết sức lực đủ để bắt được năm thành viên trong đội Thần sáng nhưng vẫn chỉ thấy được bóng lưng mờ nhạt của cô gái, bước chân nện xuống nền cỏ càng lúc càng nặng nề, bắp chân dần tê rần như mất đi cảm giác, chạy hết vòng thứ tư quanh sân vườn rộng lớn, Harry từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu cúi gập người, tay chống lên đầu gối thở phì phò, cố hết sức phất tay lia lịa, cô gái ở đằng xa liền dùng tốc độ nhanh nhất quay về bên cạnh Harry, cô gái đỡ cậu đến chỗ nghỉ ngơi gần đó. Chàng trai vẻ mặt tương tự cô gái mang chai nước đưa đến trước mặt cậu, cậu ta đùa: "Cậu vất vả rồi. Nhưng lần sau đừng liều mạng như vậy nữa, chị ấy từng đạt cúp chạy nhanh đấy." Harry uống ừng ực sạch cả chai, cậu quệt miệng, đầy háo hức nói: "Quá tuyệt. Tôi chưa từng thấy một cô gái nào có thể có tốc độ cừ như cô. Cần học hỏi nhiều rồi."
"Cậu cũng chạy rất nhanh, hồi nãy tôi đã gần như dùng hết phân nửa sức lực." Cô gái nghiêng đầu nói, như có như không liếc về phía khung cửa sổ trên tầng hai. Harry tặc lưỡi đầy tiếc nuối, "Cô chỉ sử dụng gần như phân nửa thôi á, tôi phải luyện tập thêm mới được." Nói xong, Harry nhận khăn từ tay chàng trai, bắt đầu lau vùng cổ ướt đẫm mồ hôi, "Cảm ơn nhé. Mà quên mất,hai người tên gì?"
"Tôi tên là Alec. Còn chị ấy là Jane." Alec nháy mắt tinh nghịch
"Tên đẹp đấy. Còn tôi là Harry Potter, tất nhiên hai người có thể gọi tôi là Harry nếu muốn." Harry vỗ mấy cái lên bắp đùi rồi mới đứng dậy, "Ngày mai chúng ta cùng chạy nữa đi."
"Rất sẵn lòng."
Cả ba cùng nói chuyện với nhau một lúc, mặt trời bắt đầu chiếu đến chỗ ngồi của Harry, những tia nắng mờ nhạt rơi xuống trên gò má cậu, Harry định vươn tay lên che thì một cái mũ rộng vành không biết từ đâu úp lên mái đầu, một giọng nói vang lên bên tai: "Ta nghĩ cậu nên vào nhà, một lát nữa trời sẽ còn nắng hơn." Ngay tức khắc, Harry quay mặt về sau, người đến là người đàn ông đã bắt chuyện với cậu hôm qua, hắn khoác chiếc áo choàng đen che khuất toàn thân hầu như chỉ để lộ ra cái cằm trắng nhợt nhạt.
Hai chị em song sinh Jane đã chùm mũ lên từ lúc nào, cả hai tay được dấu trong tay áo rộng thùng thình, thấy vậy Harry cũng chỉnh lại chiếc nón rồi nói: "Ờ. Có lẽ anh nói đúng." Vừa đứng dậy người đàn ông đã nắm lấy tay cậu, sự lạnh lẽo xâm nhập đến các ngón tay thêm với lực đạo mạnh mẽ siết chặt bàn tay trái khiến Harry muốn giật ra nhưng không được. Người đàn ông lại chẳng để ý đến sự bối rối của Harry cứ một đường đi thẳng vào nhà phụ. Vào tới trong nhà, mắt thấy người đằng sau đang nhíu mày khó chịu hắn mới nới lỏng tay dẫn cậu đến ghế ngồi. Khi buông tay Harry ra thì ở cổ tay đến mu bàn tay bị bầm một mảng lớn, hắn rũ mi, sau đó ra lệnh: "Jane, lấy băng đến đây."
Cô gái ngay lập tức đem một hộp chữ thập nhỏ màu đỏ đến, "Thưa ngài Aro, của ngài đây."
"Ừ." Aro mở hộp chữ thập, hắn bối rối nhìn mớ bông băng thuốc đỏ ở bên trong, Jane đứng kế bên cũng chớp mắt đầy vẻ tò mò.
Harry thấy hai người cứ nhìn hộp chữ thập một cách rối rắm và không thiếu phần ngạc nhiên như thể họ lần đầu tiên thấy cả bày người ngoài hành tinh đang nhảy đầm trên Mặt trăng. Bật cười thành tiếng trước suy nghĩ quái dị của mình, Harry hơi lắc đầu đóng hộp chữ thập lại, cậu giải thích cho hai người: "Chỉ bị bầm thôi không cần phải dùng đến bông băng. Xoa khăn ấm cho tôi là được rồi." Ngay lập tức Alec đưa đến một chậu nước ấm, Aro gật đầu sáng tỏ, hắn vắt chiếc khăn cho ráo rồi vụng về xoa lên nơi tụ máu bầm. Tuy đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Harry lâu lâu phải xuýt xoa vì đau, mỗi lần như thế hắn đều khựng lại và nói: "Xin lỗi cậu."
Xoa đến lúc vết bầm mờ đi, thau nước cũng mất đi độ ấm Harry cản Aro lại, "Tôi đỡ đau rồi, cảm ơn anh nhé, Aro." Harry không quên tặng cho Aro một nụ cười tươi rói khiến hắn ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt nhìn Harry chợt dịu đi, môi nhếch lên, cả hai không hề hay biết sợi dây quan hệ giữa họ bất tri bất giác đậm hơn rất nhiều.
Ở hành lang, Marcus im lặng nhìn vào khung cảnh ấm áp bên trong, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ nhưng chiếc mũ trong tay đã bị xé nát từ lúc nào không hay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT