Sau khi ăn xong bữa tối, Harry cùng hai chị em Jane đến phòng sách, cô đi trước mở cửa cho Harry, Alec tiến thẳng vào phía trong bật một lượt các công tắc, ánh đèn chùm sáng rực soi rọi cả căn phòng rộng lớn, theo Harry nghĩ nó còn phải to hơn cả đại sảnh đường trong Hogwarts. Những bức tranh nổi tiếng đều xuất hiện ở đây, các bức tượng vàng được điêu khắc vô cùng khéo léo như người thật đang trong dáng vẻ khoác áo choàng đỏ, trên tay là một ly rượu. Harry dời tầm mắt qua các ngăn kệ chứa đầy các loại sách với nhiều thứ tiếng khác nhau đủ mọi thể loại. Xung quanh đặt vài quả cầu các hành tinh trong dãy ngân hà cũng được đính đá kim cương đủ màu sắc. Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ, nơi đó để một quyển sách có vẻ như đang được đọc dỡ. Harry ngồi xuống ngay chỗ đấy và cầm quyển sách kia lên đọc. Quyển sách được viết bằng tiếng Ý, nó mang tên là Tiết trời đông năm ấy, có người đã không nắm lấy tay tôi.
Harry vô cùng hứng thú với tựa truyện dài như vậy, lật lại trang đầu tiên, Harry ngã người ra sau ghế bắt đầu công tác đọc truyện của mình. Đọc đến trang 10, cậu thì thào nói thành tiếng câu của nam chính:
"...Trong trời đông giá rét có một niềm tin luôn luôn cháy sáng trong trái tim tôi đó chính là... là..."
"Em sẽ yêu tôi như cách mà tôi đã yêu em."
Nghe thấy tiếng nói đột ngột vang lên Harry giật mình buông cả quyển sách trong tay, người kia nhanh tay chụp được. Hắn đặt quyển sách lại trên bàn và kéo ghế ngồi vào vị trí bên cạnh Harry, cậu hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa nói tiếng Anh sao?"
"Đúng vậy." Người kia gật đầu, suy nghĩ một chút hắn bổ sung thêm, "Tôi từng ở Anh một thời gian khá dài, tầm 7 năm."
"Ôi, may mắn quá! Tôi đến từ Anh và tất nhiên tiếng Anh cũng là ngôn ngữ gốc của tôi." Harry nhoẻn miệng cười, cậu vui vẻ hỏi tiếp: "Anh tên Marcus đúng chứ?"
"Đúng vậy. Nhưng cậu có thể gọi ta là Mars."
"Vậy Mars, anh cũng có thể gọi tôi là Harry nếu muốn."
Marcus lật sách đến trang của Harry vừa đọc, cậu nhích người sang, ngón tay thon dài chỉ đến một đoạn trong trang sách, "Tôi không hiểu đoạn này nói gì? Anh có thể giúp tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi. Đoạn này chính là... lời của Will, anh ta nói Vào buổi chiều nắng xuân, tôi gặp em trên con phố nhỏ, em trông thật xinh đẹp với mái tóc màu nâu hạt dẻ, nụ cười em như một chất xúc tác khiến giây phút ấy trái tim tôi đập nhanh bất thường, một cái gì đó đã nảy mầm trong tôi, em ơi em biết không rằng tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên..." Đến dòng chữ này, Marcus vô tình thể hiện cảm xúc trong lòng, hắn như hoàn toàn nhập vai vào chàng trai si tình trong cốt truyện.
Kết thúc câu truyện tình yêu đẹp là cô gái lựa chọn rời đi đến với người khác bỏ lại chàng trai ở tại quê nhà, anh ta cũng vì thế mà đầm mình xuống bờ sông lạnh lẽo. Câu cuối cùng anh nói với nụ cười tự giễu là: "Hoá ra là tự tôi đa tình."
"Hay thật. Cảm ơn anh. Nhờ có anh tôi mới hiểu hết nội dung đấy." Harry dụi mắt, cậu ngại ngùng nói: "Tôi hơi mệt, tôi về phòng trước nhé."
"Tôi đi cùng cậu." Marcus đóng lại quyển sách và đứng lên đi cùng cậu. Đến phòng ngủ, Harry vẫy tay chào tạm biệt Marcus: "Anh ngủ ngon."
"Khoan đã!" Marcus vươn tay cản cánh cửa đang chuẩn bị khép lại, hắn nói với giọng bé xíu, "Ngày mai cậu có muốn đến phòng sách nữa không?"
"Tôi sẽ đến. Và sẽ rất vui nếu anh chấp nhận làm người phiên dịch cho tôi."
"Rất sẵn lòng. Vậy... mai gặp lại... Ngủ ngon, Harry." Marcus vẫy tay một cách máy móc, Harry cười cười đóng cửa phòng.
Alec và Jane núp sau bức tường nhìn nhau cười, hai người im lặng đập tay đầy chiến thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT