Harry ôm cái đầu đau như búa bổ, khẽ rên một tiếng, cậu mở toang đôi mắt, trần nhà xám nhạt xa lạ khiến thần kinh cậu phút chốc căng lên, Harry bật ngồi dậy, ngay lập tức cậu híp mắt nhìn về phía góc phòng tối om rồi lạnh nhạt quát: "Đi ra đi."

Một cô gái từ góc phòng bước chậm rãi đến cạnh giường, trông vẻ mặt ủ rũ vô cùng tội nghiệp của cô, Harry thật nghẹn khuất, rõ ràng người khiến cậu ngất đi là cô ta, còn tỏ ra đáng thương cho ai coi hả!!!
Lời mắng vừa chuẩn bị thoát khỏi môi liền bị tiếng thở dài thay thế, hành vi mắng chửi một cô gái có vẻ còn nhỏ tuổi hơn mình cậu khó mà làm được. Cậu đành hỏi sang chuyện khác: "Thôi bỏ đi. Tôi hơi đói rồi, có gì ăn không?"

"Có. Cậu muốn dùng bữa trong phòng hay ở phòng ăn?" Cô gái hớn hở lên hẳn.

"Tại phòng ăn đi." Harry với lấy chiếc kính trên đầu giường đeo vào, "Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn rửa mặt."

"Được. Có việc gì cậu cứ kêu tôi."

Đợi cô gái đi khỏi phòng rồi, Harry mới lấy từ bên trong áo ra chiếc túi ẩn đựng đũa phép, khẽ quơ một vòng, thanh biểu thị phép thuật của cậu hiện ra, không nhìn thì thôi, nhìn vào khiến cậu xuýt ngất, ai đó hãy nói cho cậu biết phép thuật của cậu vì sao lại ít đến đáng thương thế này, e rằng chuyến này cậu lành ít dữ nhiều rồi.

Khoảng mười phút sau, Harry xuất hiện tại phòng ăn, cô gái kia cùng một cậu trai khác có vẻ mặt thiên sứ tương tự nhau đang bày biện đồ ăn. Chàng trai kéo ghế cho cậu ngồi xuống, lướt qua các món ăn trên bàn, Harry cực kì hối hận vì đã yêu cầu ăn tối, vì sao á? Cục thịt trong đống máu đó đã làm chín rồi hả? Cái nồi màu tím sẫm đó là súp cho người ăn ư? Merlin ơi, hãy xuống đây và mang cậu trở về thế giới phép thuật đi.

Harry nuốt khan, cậu chỉ vào dĩa thịt, "Đây là thịt gì vậy?"

"Thịt bò thưa cậu." Chàng trai cười rạng rỡ đẩy phần súp đến cho cậu. Harry cố lờ đi hương vị khó ngửi, từng muỗng bỏ vào miệng, hai người chia ra đứng hai bên, người nào cũng liên tục múc cho cậu một đống đồ ăn. Đợi đến khi ăn xong bữa tối "ngon nhất" từ trước đến giờ Harry ngay lập tức chạy vù vào nhà vệ sinh ngồi hẳn 3 tiếng.

Cô gái gõ cửa phòng vệ sinh lần thứ 9, hỏi: "Thưa cậu, cậu có sao không?"

"Không sao..." Cửa phòng mở bật, Harry ôm bụng chậm rì rì đi ra, bước chân loạng choạng vô lực khiến cậu ngã hẳn xuống sàn nhà, cô gái muốn đỡ cậu thì một bàn tay khác đã nhanh hơn.

"Cảm ơn..." Harry nương theo cánh tay rắn chắc của người kia đứng dậy, người kia cao hơn cậu một cái đầu nên Harry phải ngước mặt lên. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cảm giác điện giật y hệt lần trước lại xuất hiện, lần này khung cảnh chuyển sang người kia ôm lấy Harry, bàn tay trắng nhợt nhạt xoa vùng bụng hơi nhô cao của Harry.

"Đệt!" Harry dùng hết sức nhảy phắc sang một bên. Cậu hoắc hoắc cô gái đang vô cùng hứng thú đánh giá hai người, thấy vậy cô gái mới mở miệng giải vây, "Thưa ngài Caius, nếu không có việc gì, chúng tôi xin đi trước." Nói xong, cô đỡ Harry đi lướt qua người con trai, đi được ba bước Harry nghe một tiếng vút nhẹ, ngay lập tức xoay người về phía sau, nơi đó đã không còn ai. Cậu chợt khựng lại, anh ta đi từ lúc nào, độn thổ ư?

Caius lao vút về phòng mình, anh nhảy anh ách như mèo bị giật lông, "Đó không phải là sự thật! Đó không thể là sự thật được!"

...

"Chị Jane, đó là con mồi mới của ba ngài sao?" Chàng trai theo sau cô gái, cười hì hì hỏi. Cô gái tên Jane dừng lại, khẽ lắc đầu, "Không phải con mồi mà là bạn đời của ngài Aro."

Chàng trai há hốc mồm kinh ngạc: "Chị đùa em á?"
"Chị chưa từng thấy ngài Aro nói đùa bao giờ." Jane cười thích thú, cô tiếp lời: "Ngài ấy có vẻ rất thích thanh niên này, nhưng hôm nay chị nghĩ không chỉ ngài ấy không đâu mà còn ngài Caius nữa. Chẳng phải em cũng thích người kia sao, đừng quên hôm nay cậu ấy đã không chê một tiếng mà ăn hết món ăn kinh dị của hai ta đấy Alec."

Alec cười rộ lên: "Chưa từng có ai ăn được những món ăn của chúng ta cả, cậu ấy thật đặc biệt. Em rất mong ba ngài sẽ giữ lại cậu ấy."

"Chị cũng mong vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play