Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 2: Tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm


1 năm


Trong ấn tượng của Tôn Dung, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện.

Nhưng đối phương lại không hề có tí phản ứng nào với mình?

Cô luôn cảm thấy chàng trai mặc áo sơ mi trắng, mái tóc húi cua màu đen gọn gàng này có phong cách khác hoàn toàn với những kẻ diêm dúa lòe loẹt mà cô đã từng gặp.

Cũng không thể xem là lạnh lùng mà là mang đến cảm giác vừa nội hàm vừa tràn đầy cảm giác thần bí, dường như đã thu hút sự chú ý Tôn Dung từ ánh mắt đầu tiên.

“Bạn học này, cậu cũng đến lớp 1 – 3 để phỏng vấn sao?”

“Bạn học, cậu họ gì thế?”

Trên đường đi, Tôn Dung cố gắng rút ngắn khoảng cách với Vương Lệnh, nhưng Vương Lệnh vẫn trưng bộ mặt ngây đơ như trước, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Chuyện này khá lúng túng.

...

Trong ký ức của Vương Lệnh, đây là lần đầu tiên chủ động chỉ đường cho người khác.

Nếu không phải đúng lúc Tôn Dung cũng phải đến lớp 1 – 3 thì ngay cả cánh tay Vương Lệnh cũng lười giơ lên.

Cậu rất ghét việc giao tiếp với người khác. Nhất là vào năm cậu được bảy tuổi bước vào Hóa Thần kỳ, sau khi lĩnh ngộ tâm thông chi thuật dường như không lúc nào mà không nghe thấy giọng nói từ đáy lòng của những người xung quanh. Từ đó về sau, cả ngày bên tai không được yên tĩnh chút nào, cuối cùng chẳng còn biết yên tĩnh là gì. Nhất là vào buổi tối, nếu không đeo nút bịt tai, cậu cảm thấy bản thân gần như muốn điên luôn.

Giống như Tôn Dung trước mắt đây, mặt ngoài thì dường như tích cực kéo gần khoảng cách.

Nhưng suy nghĩ trong lòng, Vương Lệnh lại nghe rõ ràng mồn một.

Chỉ đơn giản là cô gái này không cam lòng mà thôi.

Nói thật ra, Vương Lệnh cảm thấy với điều kiện của Tôn Dung đến trường số 60 thật sự là có tài mà không trọng dụng. Thực lực như thế, cho dù đến học ở những trường trọng điểm của thành phố nhất định cũng là học sinh khá giỏi top đầu ở đó.

Mà sở dĩ Tôn Dung lựa chọn đến đây học lại vừa lúc tương phản với mục đích của Vương Lệnh.

Vương Lệnh đến đây vì nghĩ mọi cách che giấu thực lực, còn Tôn Dung lại vì cố gắng tạo cảm giác tồn tại...

Học sinh top đầu ở trường cấp ba trọng điểm của thành phố quá đông, tìm cảm giác tồn tại không dễ. Nhưng trong môi trường phổ thông trong trường số 60 này, Tôn Dung cảm thấy bản thân tuyệt đối có thể thuận buồm xuôi gió.

Tôn Dung không ngờ, bản thân vừa mới đến trường vậy mà đã bị một tên nam sinh thế này không thèm nhìn tới? Xùy! Chẳng lẽ con hàng này có tính cách lãnh đạm à?

Vương Lệnh không ngờ mình vừa đến trường lại bị một cô gái dán mắt vào?

Đúng là ngày chó má mà!

Giờ phút này, hai người đi song song nhau đều không tự chủ được mà thở dài trong lòng.

Buổi phỏng vấn chia lớp đầu năm học hiện nay vẫn giống với bài kiểm tra năng lực nhập học phổ biến từ hàng trăm năm qua. Chủ yếu là để mọi học sinh có thể tìm được vị trí thuộc về bản thân trong môi trường học đường. Vậy sẽ không có bất kỳ trường hợp phân biệt đối xử nào, tuy nói học sinh có thể vào được trường số 60 đều đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng Trúc Cơ kỳ cũng được chia ra đủ cấp bậc khác nhau.

Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ, mặc dù nhìn khoảng cách chỉ hai cảnh giới nhỏ nhưng thực lực tổng hợp lại khác biệt rất lớn, hoàn toàn không thể chia cùng một lớp hòa đồng vui vẻ với nhau được.

Trong căn phòng học không tính là quá lớn, ba giám khảo phỏng vấn ngồi theo thứ tự.

Ngay lúc này, trong phòng học đã có lác đác không ít các thiếu nam thiếu nữ ngồi chờ phỏng vấn.

Sau khi một mình Vương Lệnh đi thẳng vào phòng học, lặng lẽ tìm một vị trí tầm thường nhất ngồi xuống.

Còn Tôn Dung – người có vẻ ngoài tựa minh tinh thì vừa bước vào phòng học đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mười mấy bạn học nam nữ cùng với ba vị giám khảo.

Mấy chàng trai trẻ và mấy người đàn ông trong phòng học vừa nhìn thấy Tôn Dung thì vẻ mặt đã không kìm được đỏ ửng. Ngay cả vài bạn nữ sinh cũng ngượng ngùng cúi đầu.

“Tôi tên Tôn Dung, sau này đều là bạn học, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” Giống hệt trước đây, nam nữ đều không chừa, Tôn Dung rất hưởng thụ quá trình này, hào phóng cúi người chào hỏi một cách tự nhiên, vén mái tóc bồng bềnh, nở nụ cười vừa cởi mở vừa tự tin.

Điều duy nhất khiến Tôn Dung cảm thấy bất mãn chính là Vương Lệnh vẫn giữ dáng vẻ mặt đơ như cá chết kia.

Dưới gầm trời này làm sao có thể có chàng trai mà Tôn Dung không thể đánh gục được?

Trong lòng đang nghĩ ngợi kế hoạch làm sao hạ gục được Vương Lệnh.

Còn về ba vị giám khảo nghe thấy lời tự giới thiệu của Tôn Dung, trong lòng lại dâng lên từng đợt sóng lớn.

“Tôn… Tôn… Tôn Dung?” Một nam giám khảo lộ ánh mắt kinh ngạc.

“Là Tôn Dung nào? Không phải là Tôn Dung đó chứ?”

Một người khác vội vàng lật xem thông tin thí sinh có mặt phỏng vấn hôm nay, kết quả không nhịn được chửi thề.

“Mẹ ơi! Tôn… Tôn Dung, trưởng nữ của tập đoàn nước hoa quả?”

Đây chính là tập đoàn top 500 thế giới chuyên bán tiên đan đấy!

Ở bên khác, Vương Lệnh vẫn luôn im lặng không nói cũng nghe thấy đối thoại của ba người, lập tức nhíu mày. Mặc dù đã sớm biết thân phận của Tôn Dung không đơn giản, nhưng Vương Lệnh không ngờ gia thế của Tôn Dung lại khủng như thế. Vốn dĩ cậu dựa theo dự định khiêm tốn lựa chọn một ngôi trường cấp ba khá tầm thường, không ngờ còn chưa chính thức khai giảng đã gặp phải một phiền toái lớn...

Vương Lệnh trơ mắt nhìn Tôn Dung vừa cười vừa nhẹ nhàng đi về phía mình, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh cậu rồi ngồi xuống. Lòng dạ rất là cạn lời!

Con gái lớn của một tập đoàn top 500 thế giới lại tới một ngôi trường cấp 3 thế này tìm cảm giác tồn tại cái gì chứ?

Hay là mấy vị phú nhị đại thời này thích chơi trò… Cải trang vi hành?

Vương Lệnh nhắm mắt lại, trực tiếp phớt lờ “ánh mắt đắm đuối” các kiểu từ Tôn Dung.

Dù sao, chỉ cần cậu tỏ vẻ chú ý một chút vào lúc nhận khảo hạch thì hẳn có thể thuận lợi thoát khỏi cô nàng phiền phức này được thôi?

Vương Lệnh cũng không hi vọng trong lớp mình học luôn có một kẻ trồng cây si liên tục nhìn mình chằm chằm.

Một lúc sau, trên bục giảng truyền đến giọng nói của giám khảo: “Buổi phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, mời các em chuẩn bị sẵn sàng.”

Đối với một nhóm học sinh cấp ba toàn là Trúc Cơ, đợt kiểm tra đầu vào này cũng không quá phức tạp như trong tưởng tượng, chủ yếu làm một vài bài kiểm tra sức mạnh phù hợp.

Căn cứ vào kết quả nghiên cứu khoa học cho thấy, Trúc Cơ kỳ cũng không khó tu luyện như trong tưởng tượng. Chỉ cần vào giai đoạn thơ ấu hấp thu đầy đủ dinh dưỡng, cộng thêm một chút xíu thiên phú, muốn đạt được Trúc Cơ cũng không quá khó.

Đương nhiên, cũng có một vài phần tử yêu nghiệt cực kì cá biệt nào đó, cảnh giới của cậu hoàn toàn không cần đan dược hỗ trợ mà cứ tăng dần theo tuổi tác – cứ hai năm tăng một bậc.

Thời đại mà Vương Lệnh đang sống không thể so sánh được với thời đại thiếu thốn dinh dưỡng của vợ chồng nhà họ Vương, hầu như tất cả trẻ con đều sống trong thành phố lớn, từ nhỏ đã có các loại vật phẩm tu chân hỗ trợ bổ sung dinh dưỡng. Cái gì mà kim cương tổng hợp, DHA… Mấy nhãn hiệu thuốc chăm sóc sức khỏe nổi tiếng dùng để tạo nền tảng vững chắc, tăng trí lực, gân cốt chắc khỏe này đều sản xuất từ tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm.

Nhưng dựa vào thuốc bổ để thăng lên Trúc Cơ sẽ gây ra vấn đề rất lớn, giống như mọi người thường nói “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa”.

Ngưỡng cửa tiến vào Trúc Cơ dù đã thấp xuống nhưng cụ thể có chân tài thực học Trúc Cơ kỳ hay không… Thật ra cán bộ nhân viên nhà trường hoàn toàn không chắc.

Đây cũng chính là mục đích chính học viện lẫn trường học cấp ba lập nên kỳ kiểm tra đầu vào. Vì mục đích khảo hạch và cũng vì để tìm ra đá thử vàng “có tiềm năng” thật sự.

Đợi đến khi học sinh cùng khóa Vương Lệnh tốt nghiệp cấp ba rốt cuộc có bao nhiêu người có thể thoát khỏi Trúc Cơ, trở thành cường giả cảnh giới Kim Đan (tỷ suất chuyển hóa Kim Đan) sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của nhà trường. Và càng ảnh hưởng đến việc nhà trường xin được chỉ tiêu cân nhắc quan trọng trường cấp ba trọng điểm trong năm tới.

Trên bục giảng, nam giám khảo trung niên mặt chữ đao chầm chậm nói: “Trường trung học số 60 chúng ta, tỷ lệ chuyển hóa Kim Đan kỳ bao năm qua đạt tới hai phần vạn, cũng có nghĩa là trong mười nghìn học sinh chỉ có hai người trong khóa tốt nghiệp năm đó trở thành cao thủ cảnh giới Kim Đan mà mọi con người thời hiện đại ước mơ tha thiết, họ cũng mang theo mơ ước trở thành cao thủ Nguyên Anh trong tương lai hướng đến học phủ đại học cao hơn. Hy vọng các bạn học ở đây, trong ba năm học sắp tới, cố gắng hết sức, tiến bộ mỗi ngày, cố gắng phấn đấu trở thành người thừa kế chủ nghĩa tu chân tiêu chuẩn...”

Con số hai phần vạn này vừa nghe thấy có vẻ hơi xấu hổ, dù sao trường trung học số 60 mỗi năm tuyển sinh chẳng qua cỡ ba trăm người mà thôi. Nhưng Vương Lệnh biết tỷ lệ như thế vẫn được xem là không quá tệ, tại một vài trường học cực kém tỷ lệ tăng tiến lên Kim Đan còn chưa tới hai trên trăm vạn.

“Vậy tiếp theo, chúng ta bắt đầu tiến hành bài kiểm tra năng lực. Mời các bạn học được gọi tên bước lên bục giảng đeo kính giả lập, tiến hành giai đoạn kiểm tra đầu tiên.”

Ở bên khác, một giám khảo cầm một bản danh sách trong tay hắng giọng một cái, gọi tên: “Người đầu tiên, Tôn Dung.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play