Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 1: Máy bay chiến đấu trong làng ngậm thìa vàng


1 năm


Trên thế giới này trước giờ không thiếu người ngậm thìa vàng từ khi được sinh ra, Vương Lệnh chính là một trong số đó. Nhưng xuất thân của cậu lại không khác gì một chiếc máy bay chiến đấu trong giới ngậm thìa vàng, gần như có thể lật đổ trật tự và văn minh toàn bộ giới tu chân.

Trong một căn hộ gia đình phong cách khá bình thường, vợ chồng nhà họ Vương đung đưa chiếc nôi, nở nụ cười đầy vẻ từ ái.

“Thật không ngờ, chỉ nháy mắt mà bảo bối nhà chúng ta đã lớn như thế rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay còn là sinh nhật của Lệnh Lệnh nhà chúng ta nữa đấy nha...”

“Chồng yêu, anh có chuẩn bị quà không đó?”

“Đương nhiên rồi!”

Trong lúc nói chuyện chỉ thấy người đàn ông trung niên kia lôi một đại bảo bối vừa dài vừa thô to từ bên hông ra, lập tức khiến người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc.

Thân kiếm cứng chắc, trên thân kiếm được khảm đầy các thứ kỳ trân dị bảo, vừa phô ra đã khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn. Người phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, ngây người nhìn chăm chú vào chuôi kiếm, khóe miệng cong lên không che giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn chút vui vẻ của bản thân.

“Đây là…!”

“Phi kiếm hiệu Chanel!” Cha Vương lộ vẻ mặt tự hào, “Đây chính là thanh kiếm tôi dùng tiền tích góp cả nửa năm chuẩn bị cho Lệnh Lệnh nhà chúng ta đó. Nhà họ Vương chúng ta chưa bao giờ có người nào lên được Kim Đan kỳ… Vợ yêu, thanh kiếm này chính là niềm hy vọng anh gửi gắm vào Lệnh Lệnh!”

Trong hệ thống thế giới tu chân và khoa học công nghệ hiện đại được kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ này, hệ thống cảnh giới đã được thay thế hoàn toàn bằng văn bằng, trở thành thước đo tiêu chuẩn mới để đánh giá trình độ văn hóa của một người. Vợ chồng nhà họ Vương đáng thương từ nhỏ đến lớn vẫn chưa tốt nghiệp nổi Đoàn Thể kỳ, bị kẹt lại trong lớp dự bị.

Thanh kiếm Chanel này là phi kiếm thuộc cảnh giới Kim Đan, giá trị liên thành.

Cha Vương gần như đã định trước sự hiểm nguy những ngày tiếp theo trong tương lai đều phải cạp đất mà ăn, cắn răng mua nó.

Nhưng đứa bé trong xe nôi còn đang ngậm núm vú cao su – Vương Lệnh, chỉ dùng nửa con mắt liếc nhìn, vừa liếc thấy đã tỏ vẻ ghét bỏ.

“…” Cây kiếm xấu như vậy, đúng thật là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Nhưng điều khiến người ta chỉ muốn cạn lời nhất chính là người đàn ông đó còn đặt thanh kiếm xấu như thế bên gối của cậu, còn luôn miệng nói là muốn trừ tà?

Trừ tà cái em gái nhà ông! Tứ cựu* đã bị loại bỏ từ hai ngàn năm trước rồi đó, hiện giờ là thời đại khoa học tu chân, rốt cuộc cái tư tưởng lạc hậu chui từ đâu ra còn đất sống vậy?

*Tứ cựu: tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ.

Thế là Vương Lệnh lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ xíu còn chưa lớn bằng một phần tư bàn tay của ông Vương ra, “rắc” một tiếng, bóp vỡ thanh phi kiếm xấu xí nọ.

Năm ấy, Vương Lệnh vừa tròn một tuổi...

Năm Vương Lệnh tròn một tuổi ấy, sau cái lần tay không bóp vỡ bảo kiếm đó, vợ chồng nhà họ Vương đã khiếu nại thẳng lên Cục Giám sát Chất lượng, mạnh mẽ lên án hành vi buôn bán sản phẩm giả mạo, kém chất lượng của tên thương gia vô đạo đức. Chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể tay không bẻ gãy phi kiếm thuộc Kim Đan kỳ?

Khi đó cha mẹ Vương đều nhất trí cho rằng mình đã mua phải một thanh phi kiếm Chanel giả.

Đến tận năm Vương Lệnh ba tuổi, đôi vợ chồng tận mắt thấy con trai nhà mình điều khiển một thanh kiếm gỗ nho nhỏ dành cho trẻ con ngự kiếm phi hành ngay trong nhà. Lúc này họ mới thật sự ý thức được rằng hồi trước không phải do họ mua nhầm một thanh kiếm giả...

Rõ ràng là bọn họ đã sinh ra một đứa con nít “pha kè”!

Là hai kẻ muggle bị mắc kẹt ở Đoàn Thể kỳ nhiều năm trong Tu Chân giới, dù thế nào thì vợ chồng nhà họ Vương cùng không nghĩ ra được Vương Lệnh rốt cuộc có phải do mình sinh ra.

*Muggle: Một từ ám chỉ những ai không giống bình thường, lẻ loi và khác lạ trong chính môi trường mà họ tồn tại. Những ai từng xem Harry Potter hẳn sẽ biết, Hermione Granger bị gọi là “muggle” vì cha mẹ cô ấy không phải là phù thủy, bản thân cô ấy sinh ra là người bình thường. Ở thế giới Tu Chân ai cũng có cảnh giới cao, hai vợ chồng nhà họ Vương lại ở cảnh giới thấp không đột phá được, nên tự gọi là muggle.

Là đột biến gien đấy à?

Còn không là trong quá trình sáng tạo ra nhân loại đã nhảy cóc bỏ qua trình tự cực kỳ quan trọng nào đó?

Mấy chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì so với những chuyện này, cha mẹ Vương càng tin rằng Vương Lệnh chính là người được trời cao chọn để ban ân cho gia tộc nhà họ Vương bọn họ!

Cũng may là tâm lý của cha mẹ Vương đủ vững vàng nên mới giúp Vương Lệnh an ổn vượt qua giai đoạn từ không đến năm tuổi – giai đoạn nhỏ bé yếu ớt nhất.

Nếu không với tình huống bình thường, Vương Lệnh cảm thấy bản thân hẳn đã sớm bị đưa đến Sở Nghiên cứu Nhân loại rồi tiến hành giải phẫu cơ thể.

Nói không chừng còn có cơ hội xuất hiện trên chuyên mục “Tiếp cận khoa học” tương đối nổi tiếng.

Không hề có chút gợn sóng nào như trong tưởng tượng, càng không có bất kì hiện tượng rung chuyển đất trời kì lạ và phô trương nào, Vương Lệnh phát hiện cảnh giới của bản thân dần phát triển theo tuổi tác. Trung bình hai tuổi sẽ tăng một bậc, chính cậu cũng chả hiểu rốt cuộc là vì duyên cớ gì.

Vì để khí tức của mình không bị bại lộ, Vương Lệnh dựa theo ghi chép trong cổ tịch, chế ra một tấm phù triện giấu trên cánh tay phải, nhiều năm qua vẫn luôn dựa vào tấm phù này để che giấu khí tức của mình, may mà vẫn bình an vô sự.

Năm nay, Vương Lệnh mười sáu tuổi.

Cuộc sống học sinh cấp ba đến nhanh hơn chút so với những gì cậu tưởng tượng. Vì để bản thân trông khá bình thường, trong cuộc sống hàng ngày, Vương Lệnh quyết định theo chủ trương khiêm tốn làm một kẻ bất hiển sơn bất lộ thủy*.

*Bất hiển sơn bất lộ thủy: che giấu năng lực thật sự, làm một kẻ mờ nhạt.

 Cậu cũng không cố thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm nào mà chọn một trường cấp ba bình thường để học – Trường cấp ba số 60 ở quận Bồi Nguyên, thành phố Tùng Hải để học tập.

Vương Lệnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và quần jean đến trường.

Phóng tầm mắt, ngoại trừ một bức tượng chạm khắc đá không nhìn rõ mặt mũi nằm ngay đối diện cửa chính cùng với mấy cây cọ có thể đếm được trên đầu ngón tay ở xung quanh cậu trên sân trường, khung cảnh toàn bộ khuôn viên trường còn bình thường hơn so với những gì bản thân cậu tưởng tượng ra.

Phải biết là, nếu là trường trọng điểm, tất cả cây cối trong sân trường đều là tụ linh thụ thuần một màu sắc, dưới nền tòa nhà dạy học còn có cả tụ linh trận to lớn để học sinh có thể duy trì sự tập trung và sự tỉnh táo từng giây từng phút trong quá trình học tập hàng ngày.

Nhưng với Vương Lệnh mà nói, những tụ linh trận đó chẳng có cái tác dụng gì cả. Bởi vì sự chênh lệch cảnh giới quá lớn, bản thân cậu không chỉ không cảm nhận được chút ít linh lực mà tụ linh trận mang đến, thậm chí còn rất dễ vì chính từ trường của cậu mà phá hủy toàn bộ tụ linh trận của trường.

Vương Lệnh cũng nào muốn vì nguyên nhân từ chính mình mà làm trễ nải tiền đồ của người khác, cho nên cậu mới chọn một trường cấp ba khá bình thường để học tập. Mặc dù điều kiện đơn sơ một chút nhưng về tổng thể mà nói, Vương Lệnh cảm thấy hết sức hài lòng. Chí ít ở nơi này, rất có lợi cho việc che giấu cảnh giới thật sự của mình.

Ngày hôm nay là ngày tân học sinh của Trường cấp ba số 60 tụ họp, trên thực tế cũng là một đại hội thăm dò linh lực.

Trước khi tân học sinh chính thức nhập học, nhân viên nhà trường cần thu thập thành tích của mỗi học sinh, sau đó căn cứ vào thành tích để phân lớp phù hợp: lớp tinh anh, lớp trung kiên, lớp phổ thông và lớp nỗ lực.

Vương Lệnh đứng trước một chiếc màn hình tinh thể lỏng, dựa vào lời hướng dẫn trên màn hình tìm lớp phỏng vấn của mình.

Dựa vào thói quen và tác phong của Vương Lệnh, lớp tinh anh là nơi cây to đón gió lớn, cậu tuyệt đối không thể đến, sẽ gia tăng đáng kể nguy cơ bại lộ cảnh giới. Còn lớp nỗ lực lại khiến Vương Lệnh cảm thấy có hơi mất giá.

Cân nhắc các kiểu, lớp trung kiên và lớp phổ thông là lựa chọn tối ưu.

“Xin hỏi, cậu biết lớp 1 - 3 ở đâu không?”

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng Vương Lệnh. Vương Lệnh khẽ giật mình, mặc dù ngay lúc vừa thấy cô gái này bước vào cổng trường, từ xa cậu đã cảm nhận được khí tức của đối phương nhưng tất nhiên Vương Lệnh không ngờ cô ấy lại đến bắt chuyện với mình.

Vương Lệnh chỉ liếc nhìn một chút, đây là một cô gái có ngoại hình không tệ.

“Hôm nay cậu cũng đến điểm danh sao?”

Thấy Vương Lệnh không trả lời mình, cô gái lạ kia tiếp tục hỏi thăm khá thân thiết. Cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng bó sát, phía dưới mặc một chiếc quần jean và một đôi giày thoải mái. Tóc dài bồng bềnh, làn da trắng nõn. Vương Lệnh chỉ dùng một tí linh lực để cảm nhận, ngay lập tức có thể đoán ra năng lực thật sự của cô gái này. Người này tuyệt đối ở lớp tinh anh, đã định trước không thể là bạn cùng lớp với mình rồi.

Nhưng khá trùng hợp là Vương Lệnh phát hiện lớp phỏng vấn của mình cũng là lớp 1 – 3 mà cô gái này vừa nói.

Vẫn không nói lời nào như cũ, Vương Lệnh chỉ chỉ phòng học ở cách đó không xa, lớp 1 – 3.

Sau đó liền đút tay vào túi quần, ung dung đi về phía lớp 1 - 3.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play