Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 3: Thôn Thiên Cáp


1 năm


Năm nay là năm 4396 lịch Tu Chân, VR (Công nghệ thực tế ảo) đã đạt tới một bước phát triển mới, được ứng dụng vào kỳ khảo sát đầu năm tại các trường trung học. Đồng thời, đây cũng là thiết bị kiểm tra thiết yếu trong giáo dục phổ biến dành cho Trúc Cơ tại trường trung học. Linh lực rót vào máy cảm biến, có thể trả lại các mục số liệu của bản thân người thi triển linh lực một cách hoàn hảo trong môi trường giả lập, sau đó đưa trở vào trong môi trường giả lập.

Đương nhiên, nếu là các trường trọng điểm, thiết bị sẽ càng cao cấp hơn. Đó là loại kỹ thuật kết hợp hình ảnh 3D với linh phù tu chân, chỉ nháy mắt đã có thể thay đổi môi trường như vật đổi sao dời, mô phỏng khung cảnh và cảm giác đau một cách chân thực.

Có điều, đối với Vương Lệnh mà nói, mấy thứ này chỉ là râu ria.

Bởi vì dù kỹ thuật mô phỏng cao hay thấp cuối cùng cũng chỉ là mô phỏng tình hình tu luyện của Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Cho dù đứng ở trong đó, để Yêu Vương dùng nắm đấm be bé đấm liên tục vào ngực, Vương Lệnh cũng sẽ không cảm thấy mảy may đau đớn chút nào.

Bởi vì xác thịt của Vương Lệnh thành “Thánh” từ lâu rồi.

Vào năm nọ, Vương Lệnh vừa đủ chín tuổi.

Đối với Vương Lệnh mà nói, một điều quan trọng nhất chính là phải làm thế nào để thu liễm khí tức của mình một cách chuẩn xác. Nếu không phải bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn mà sinh ra từ trường linh lực lớn mạnh, gây nhiễu mấy cái kính giả lập, làm chết máy...

Để tham gia kỳ thi khảo sát đầu năm học, mấy ngày nay Vương Lệnh khắc khổ luyện tập ở nhà, đã làm hư hơn mấy trăm cái.

Lúc này, Tôn Dung đã mang kính giả lập xong, những người còn lại có thể thấy rõ tình huống mà Tôn Dung phải đối mặt xuyên qua màn hình bên cạnh.

Tôn Dung phải đối phó với một con yêu thú giả lập, là một con cóc cơ thể to lớn.

Nguyên hình của con cóc ghẻ này dựa theo một con Yêu vương “Thôn Thiên Cáp” nào đó trong đợt yêu thú xâm lược từ sáu năm trước!

Mà vào năm ấy, người đánh bại con Yêu Vương này chính là truyền kỳ tốt nghiệp từ trường Trung học số 60 – Trác Dị!

Đây cũng là nhân vật khủng nhất mà trường Trung học số 60 bồi dưỡng được kể từ lúc xây dựng nên từ ngàn năm nay, xuất thân bần hàn nhưng lại thể hiện thiên phú vô cùng xuất sắc. Từ lúc còn rất nhỏ đã được hiệu trưởng trường Trung học số 60 nhìn trúng, nhận làm đệ tử thân truyền, cũng trực tiếp học tập ở trường Trung học số 60.  Vào năm Trác Dị tốt nghiệp chỉ mới mười tám tuổi mà đã là một cao thủ tuyệt thế Kim Đan hậu kỳ.

Sau đó, Trác Dị gia nhập Tổng cục Bách hiệu Tu chân, đảm nhiệm chức vụ Phó tổng cục, trở thành Giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tổng cục Bách hiệu.

Nhưng khi đó, danh tiếng Trác Dị chỉ giới hạn vỏn vẹn trong một khu vực nhất định, lần thành danh chân chính đó, là tỏa sáng rực rỡ tại đợt “yêu thú xâm lược” sáu năm trước.

Trác Dị khi ấy, dùng một đường kiếm khí, cách khoảng không hơn nghìn dặm đâm chết con quái vật Thôn Thiên Cáp lẻn vào thành phố từ cánh cửa Dị giới.

Trải qua trận chiến kia, một trận thành danh, thiên hạ đều tỏ tường!

Mà kể từ lúc đó, trường Trung học số 60 dứt khoát dùng mô phỏng “Thôn Thiên Cáp” này để tiến hành bài khảo hạch. Về mặt khác là để kỷ niệm công lao của Trác Dị; một mặt khác để tất cả học sinh noi gương học tập theo truyền kỳ Trác Dị.

Thế là, hầu như tất cả kỳ thi đều xuất hiện bóng dáng vô cùng ma tính của con cóc ghẻ này. Còn con cóc ghẻ này cũng vì thế mà bị học viên từng tốt nghiệp từ trường Trung học số 60 những năm trước gọi đùa là “Ma Cáp”.

“Năm nay, sau khi hệ thống nâng cấp, nghe nói độ khó của Thôn Thiên Cáp tăng lên không ít.”

“Đúng vậy, kể từ khi Thôn Thiên Cáp bị Trác Dị đánh giết từ xa vào năm ấy, nguyên thần cũng bị Trác Dị thu nạp. Nhưng cũng khá tiếc là, thiết bị trường học năm đó quá kém, không cách nào có thể đặt nguyên thần vào hệ thống được.”

“Bây giờ, thiết bị đã được đổi mới rồi. Số liệu hạch tâm của nguyên thần Thôn Thiên Cáp được đưa vào hệ thống, tiến hành mô phỏng hoàn mỹ.”

Một giám khảo nhìn sang sinh vật màu xanh khổng lồ trên chiến trường giả lập, không kìm được nhíu chặt chân mày: “Chỉ sợ dù là Tôn Dung… Cũng khó mà đối phó nổi.”

Bất kể nhân viên nhà trường đã phân chia Thôn Thiên Cáp thành rất nhiều phần nhưng dù sao trước mắt hệ thống cũng là lấy số liệu quan trọng nhất từ nguyên thần Thôn Thiên Cáp, mô phỏng hoàn cảnh chân thực. Độ khó càng lớn hơn những năm trước.

Cảnh giới thực của Thôn Thiên Cáp trước mắt chỉ dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ, nếu không nhận ra điểm yếu hại ngay từ cái nhìn đầu tiên, tung đòn chí mạng, có lẽ thành tích sẽ không được như mong đợi.

Ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường dường như đều chăm chú nhìn Tôn Dung, chỉ có mỗi mình Vương Lệnh nhìn màn hình rồi ngáp một cái thật dài.

Đối phó với Thôn Thiên Cáp này, nếu muốn đánh ra đủ sát thương, ngoại trừ phải là Trúc Cơ còn phải có tài năng thật sự.

Khả năng nhận thức hiện tại của Vương Lệnh còn khủng bố hơn dụng cụ khoa học rất nhiều. Ánh mắt của cậu giống như một chiếc máy laze di động, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn rõ mức độ khai mở kinh mạch của tất cả mọi người ở đây.

Trong thời kỳ Trúc Cơ cần phải đả thông, mở tổng cộng hai trăm năm mươi sáu kinh mạch. Còn tỷ lệ kinh mạch đã mở của Tôn Dung vào khoảng 70%, dù vận may không tốt, không tạo ra hiệu quả bạo kích thì số liệu của Tôn Dung cũng sẽ không quá kém.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tôn Dung quan sát yêu thú to lớn trước mắt, hít sâu một hơi sau đó siết chặt nắm đấm, lao nhanh về phía trước. Gần như đạt đến hiệu quả hình thức bạo phát, ầm một tiếng, một chiêu ngay giữa phần bụng Thôn Thiên Cáp!

Đây chính là bộ phận yếu nhược của Thôn Thiên Cáp, vị trí bị đánh gần như không khác so với cú đánh từ xa năm ấy của Trác Dị.

“Phù!---”

Sau một cú đánh hạ xuống, trên nắm tay Tôn Dung còn bay ra mấy vệt khói xanh.

Đây là minh chứng tốt nhất sau khi nắm đấm bằng da thịt và không khí ma sát gây ra một lực lớn, có thể thấy một đấm vừa rồi của Tôn Dung đã dùng hết toàn lực.

Rất nhanh, chỉ thấy trong không gian giả lập, trong không gian rộng lớn hiện ra một chữ cái tiếng Anh cực lớn – S!

“Một đòn này của bạn học Tôn Dung vậy đạt bậc S!”

Trong hiện trường, có người hét lên kinh ngạc.

Mà tràng cảnh vừa rồi cũng khiến ba vị giám khảo xấu hổ không ít.

Xem ra mọi lo lắng trước đó dành cho Tôn Dung hoàn toàn là do bọn họ nghĩ nhiều mà thôi.

Vậy mà có thể đánh thẳng ra bậc S?

Đúng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm mà, khảo hạch đầu vào đã mạnh như cắn thuốc vậy!

Sau khi hệ thống thăng cấp, dựa trên kết quả từ nguồn dữ liệu, tỷ lệ có thể đánh được bậc S chỉ là 1%, tỷ lệ bậc A là 5%, tỷ lệ bậc B là 10%, còn các cấp bậc C, D và F thì chia ra bình quân. Về phần cấp cao hơn như SS và SSS thì tỷ lệ nhỏ đến gần như không cần tính.

Các giám khảo ghi chép lại số liệu của Tôn Dung, sau đó nhìn danh sách, nhìn về phía dưới gọi to: “Người thứ hai, Vương Lệnh. Mời bước lên nhận khảo thí.”

Vương Lệnh buồn bực ngán ngẩm ngẩng đầu, không ngờ nhanh như vậy đã tới lượt mình.

Không thèm nhìn vào Tôn Dung đang xuống bục mỉm cười với mình, Vương Lệnh cẩn thận mang kính giả lập lên. Cậu hạn chế linh lực đến cực điểm, đề phòng trong chớp mắt khi mình mang kính làm nổ cái máy này luôn.

Còn ổn… Tích lũy kinh nghiệm từ việc làm hư mấy trăm cái kính hôm qua, Vương Lệnh xem như hữu kinh vô hiểm vượt qua ải này.

Nhưng tiếp theo, phiền toái thật sự đâu chỉ có thế.

Nhìn chằm chằm con cóc to đùng màu xanh trước mắt.

Nói thật, chuyện này khiến Vương Lệnh có hơi bất ngờ.

Bởi vì, sáu năm trước, câu chuyện yêu thú xâm lược trong lịch sử được người đời đồn đãi, huyền thoại Trác Dị giết chết Thôn Thiên Cáp từ xa.

Nhưng sự thật năm đó là trong lúc Vương Lệnh đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt thuận tay giết chết.

Năm ấy, Vương Lệnh mười tuổi…

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play