Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 5: Nam tử áo đỏ


1 năm

trướctiếp

Vào thời khắc xấu hổ thế này, phụ thân chân chính của đứa nhỏ cũng quay lại rồi. Đó là một nam nhân trung niên thật thà.

Đôi phu thê đang đi đường thì gặp phải giặc cướp, trượng phu dẫn dụ giặc cướp đi. Ai biết được thê tử bị kinh sợ, sinh con giữa đường, mùi máu tanh nồng thu hút bọn cướp đến.

Ánh mắt đôi phu thê nhìn Phong Tư Lạc và nam tử áo đỏ nọ giống như đang nhìn người xấu. Phong Tư Lạc lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với nam tử áo đỏ kia, dùng hành động để ra hiệu với đôi phu thê, nàng không cùng một giuộc với tên đang ôm đứa nhỏ.

Nàng đứng cách ra khoảng chừng một mét, nam tử áo đỏ vốn đang ôm đứa bé trong tay bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, biểu cảm cực kỳ quái lạ.

Phong Tư Lạc giật mình, chân di chuyển càng nhanh hơn, nhanh chóng đứng ra xa mấy mét hơn, chuẩn bị bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Nam tử áo đỏ cau mày, hắn cúi đầu nhìn đứa bé trong lồng ngực mình rồi lại ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Phong Tư Lạc, biểu cảm trên mặt lại càng trở nên kỳ quái hơn.

Trong chớp mắt, Phong Tư Lạc thậm chí còn nhìn thấy rõ hai chữ kinh hoảng và kì dị từ trong đôi mắt của hắn.

Cái gì vậy? Lớp hóa trang này của nàng có kỳ quái đến thế sao? Vừa nãy không phải còn làm như nàng không tồn tại hay sao? Bây giờ cứ nhìn chằm chằm vào nàng là có ý gì? Còn cái biểu cảm hoài nghi nhân sinh kia là sao?

Từ đầu đã kỳ kỳ quái quái, Phong Tư Lạc vô cùng hoài nghi nam tử áo đỏ này có chút vấn đề tâm thần.

Đôi phu thê đáng thương kia run rẩy hỏi: “Hai vị tiên nhân, xin hỏi có thể trả con bọn ta lại cho bọn ta không?”

Phong Tư Lạc khá căng thẳng, vừa nãy nam tử áo đỏ này sống chết không chịu giao đứa nhỏ ra, nàng sợ yêu cầu đòi  lại đứa nhỏ của đôi phu thê nọ sẽ làm hắn khó chịu. Người này tu vi thâm sâu khó lường, đầu óc cũng có thể có vấn đề, nếu hắn vì muốn cướp đứa nhỏ mà giết người diệt khẩu, vậy nàng phải tranh thủ bỏ chạy thôi.

Nam tử áo đỏ tằng hắng một cái, lần này vậy mà hắn thoải mái trả đứa nhỏ lại, đến cả giao tiêu giá trị liên thành kia cũng không lấy.

Đôi phu thê ôm chặt đứa nhỏ, không nói một lời nào lập tức vùng bỏ chạy.

Nam tử áo đỏ nhìn bọn họ rời đi, không hề có ý định đuổi theo.

Phong Tư Lạc nhìn chằm chằm vào miếng giao tiêu trên người đứa bé, đau lòng cứ như thể linh thạch cực phẩm đã mọc cánh bay mất. Thấy đôi phu thê kia đã chạy đi hơn trăm mét, nàng cũng vội vàng đuổi theo.

Nàng đã trải hai trăm năm nghèo khổ, thật sự không nỡ bỏ giao tiêu kia.

Huống chi đôi phu thê đó đều là người bình thường, bảo vật như giao tiêu ở trên người bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt, không cẩn thận còn có thể gây ra họa sát thân.

Tất nhiên đôi phu thê không chạy nhanh bằng tu tiên giả, bị Phong Tư Lạc đuổi kịp, bọn họ sắp khóc đến nơi: “Hai vị tiên nhân, các ngươi đuổi theo bọn ta làm gì?”

Hai vị?

Phong Tư Lạc giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nam tử áo đỏ đang ở ngay sau lưng mình. Hơn nữa, ánh mắt của hắn còn hướng về phía nàng, hình như đang dò xét.

Phong Tư Lạc hơi rùng mình, nàng hỏi: “Tiền bối, ngươi đến để đòi lại đồ của mình sao?” Nàng chỉ chỉ miếng giao tiêu trên người đứa nhỏ. Lúc này đôi phu thê mới để ý thấy trên người đứa bé có miếng vải tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt. Hai người vội vàng lấy miếng giao tiêu xuống, dâng lên bằng hai tay trả cho nam tử áo đỏ.

Nam tử áo đỏ: “Ta không cần nó nữa.”

Hai người kia trông mong nhìn hắn rồi lại nhìn về phía Phong Tư Lạc. Mặc dù bọn họ là người bình thường nhưng vẫn biết thứ này không tầm thường, bọn họ vẫn hiểu đạo lý mang ngọc mắc tội*, bọn họ không dám lấy.

*Mang ngọc mắc tội: Bản thân con người không có tội, nhưng vì giữ ngọc nên mới có tội.

Vào lúc ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, Phong Tư Lạc lại không nhịn được vươn tay lấy miếng giao tiêu đi. Giao tiêu chạm vào mềm mại như tơ, mát lạnh, nhẹ như không, còn tốt hơn tơ lụa tốt nhất gấp trăm lần. Phong Tư Lạc cảm thấy tay nàng sắp nhũn ra tới nơi rồi.

Quả nhiên là bảo bối, quả nhiên không tầm thường.

“Các ngươi đều không nhận nó, vậy ta lấy.” Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn phản ứng của nam tử áo đỏ. Một khi hắn có bất kỳ biểu lộ khó chịu nào, nàng lập tức đổi giọng ngay.

Ánh mắt nam tử áo đỏ chuyển về trên người nàng, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào bộ râu quai nón trên mặt nàng, tiếp đó nhìn xuống dưới. Hắn nhìn vào chiếc áo choàng màu đen rộng rãi trên người nàng được mấy giây thì quay đầu nhìn về phía mảnh đất trống đằng trước.

Phong Tư Lạc mừng rỡ cất giao tiêu đi, đôi phu thê cũng thở phào một hơi. Phong Tư Lạc móc ra một túi vàng bạc nhỏ ném cho hai người họ, hai người chối từ không dám lấy.

“Giữ đi, cầm lấy lo cho nương tử và hài tử nhà ngươi đến gặp đại phu, bồi bổ thân thể cho tốt.” Phong Tư Lạc nói.

Đôi phu thê chần chờ rồi mới nhận, thấy hai người không còn ý định đi theo bọn họ nữa, bọn họ mới vui sướng rời đi.

Nam tử áo đỏ vẫn đang nhìn về phía mảnh đất trống kia, cũng không biết là đang suy ngẫm nhân sinh hay là đang ngẩn người. Phong Tư Lạc cũng không muốn đứng đây một mình với hắn, thế là nàng di chuyển về hướng xa hắn hơn, định lén lút bỏ chạy.

Nhưng nàng vừa nhúc nhích, bả vai của nàng đã bị hắn giữ lại.

“Tiền bối còn có điều chi phân phó?”

Nam tử áo đỏ không nói lời nào mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát sau đó duỗi tay ra. Phong Tư Lạc lập tức cảm giác trên mặt mát lạnh, cả bộ râu quai nón và lớp ngụy trang trên mặt mũi đều bị rơi ra, lộ gương mặt trắng nõn sạch sẽ.

Phong Tư Lạc giật mình, nam tử áo đỏ thì thở phào nhẹ nhõm.

Không phải nam nhân là được.

“Tiền bối, ngươi có thể buông ta ra không?” Nếu không phải vì tu vi chênh lệch quá lớn, Phong Tư Lạc nhất định sẽ rút đao chém sang.

Nam tử áo đỏ buông tay, do dự, hỏi: “Ngươi… Sống có tốt không?”

Trước khi gặp phải ngươi đều rất tốt.

Phong Tư Lạc cười giả lả: “Tiền bối, chúng ta cũng không quen biết gì đâu nhỉ?”

“Xin lỗi, là ta quá đường đột.” Nam tử áo đỏ nói.

“Tiền bối, vãn bối còn có việc khác, xin cáo từ trước.” Nam tử áo đỏ này thật kỳ quái, Phong Tư Lạc cảm thấy mình nên đi trước.

Lần này nam tử áo đỏ không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.

Nhưng Phong Tư Lạc cũng không đi được bao xa bởi vì phía trước đột nhiên xuất hiện mấy người, họ xếp thành một hàng ngang vừa vặn chặn hết đường của nàng.

Phong Tư Lạc có ấn tượng về mấy người này, trước đó từng gặp rồi, hình như cũng là người đến truy tìm nàng.

“Phong cô nương để bọn ta tìm ra dễ dàng quá.” Người áo đen ở giữa cười nói.

Phong Tư Lạc mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, cuối cùng tò mò hỏi: “Cái gì mà điên cô nương, ngốc cô nương ở đây, ai đấy?”

Người áo đen mỉm cười: “Phong cô nương đừng giả vờ nữa. Chúng ta tìm cô nương rất lâu rồi, thành chủ nhà ta là phu quân tương lai của cô nương, chúng ta đến mời cô nương quay về thành thân với thành chủ của bọn ta.”

Phong Tư Lạc sầm mặt, nàng xuyên qua hai lần đâu phải  để làm tiểu thiếp cho người ta.

Nàng ném ra một xấp phù chú đã vẽ trước đó, xoay người nhảy về phía nam tử áo đỏ kia: “Cứu mạng, có người muốn giết ta.”

Người áo đen bị ném trúng đổ sụp xuống. Mặc dù uy lực từ phù chú mà Luyện Khí kỳ vẽ ra không mạnh, nhưng mấy thứ phù chú này lại có hơi cổ quái, có mấy lá thì nổ, có hai tấm phát ra mùi buồn nôn kỳ lạ, có hai tấm lại tỏa ra mùi cơ thể nghẹt mũi khiến người ta muốn chảy cả nước mắt. Còn có mấy lá thì hóa thành sương mù, xung quanh lập tức trở nên mờ mịt.

Mấy người áo đen hoảng loạn không kịp chuẩn bị, lại còn thấy buồn nôn, chảy nước mắt, trong phút chốc khá chật vật.

“Mau bắt lấy nàng ta.” Tên áo đen gào lên giận dữ, hắn ta thật sự không ngờ cô nương này vậy mà âm hiểm đến thế, vậy mà có mấy thứ phù chú thâm độc thế này.

Phong Tư Lạc bổ nhào về phía nam tử áo đỏ, kéo hắn chắn trước người mình.

Nam tử áo đỏ tùy ý để nàng trốn sau lưng. Hắn nhìn về phía mấy người áo đen toàn thân đầy bụi đất tỏa ra mùi hương kỳ quái, ký ức dường như quay ngược về mấy trăm năm trước.

Năng lực vẽ bùa của nàng trái lại đã tiến bộ không ít, chủng loại phù chú kỳ quái này kia tăng lên nhiều.

Hắc Chuẩn dừng lại trước mặt nam tử áo đỏ, hắn bình tĩnh nhìn đối phương. Mặc dù nam tử áo đỏ không nói một lời nào, nhưng uy áp tỏa ra từ bản thân, tu vi rõ ràng còn cao hơn bọn hắn rất nhiều.

Tại sao hắn lại ra mặt giúp đỡ Phong Ti La?

“Tiền bối, tại hạ là Hắc Chuẩn, thuộc hạ của Lạc Phong thành chủ, nữ tử sau lưng ngươi là vợ lẽ của thành chủ nhà ta. Chúng ta phụng mệnh đến đón nàng trở về.” Hắc Chuẩn cung kính hành lễ, nhắc đến danh hào Lạc Phong thành chủ.

Lạc Phong thành chủ tuổi còn trẻ đã là tu sĩ Nguyên Anh, cộng thêm gia tộc lớn mạnh sau lưng hắn, tu tiên giả cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn ta. Hắc Chuẩn tin rằng, nói ra danh hào của chủ nhân nhất định có tác dụng.

Nhưng lần này hắn ta đã sai rồi, đối phương hỏi lại: “Vợ lẽ?” Bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo không ít.

Hắc Chuẩn bị uy áp chèn ép suýt nữa không đứng thẳng nổi, hắn ta không hiểu tại sao đối phương lại nổi giận chỉ có thể kiên trì trả lời: “Đúng thế.”

“Bọn hắn nói dối đấy, ta không phải vợ lẽ của kẻ kia. Ngươi anh minh thần võ, tuyệt đối không được để bọn hắn lừa bịp.” Phong Tư Lạc nhỏ giọng nói.

“Ừm, ta biết ngươi không phải.”

Hắc Chuẩn vừa định tiếp tục nói chuyện thì lại cảm thấy cả người đau đớn. Cả hắn ta và toàn bộ mấy huynh đệ khác đều bay vụt ra ngoài, nện ầm ầm xuống cách đó mấy trăm mét hơn, đồng loạt nôn ra máu.

Chờ đến khi bọn hắn vùng vẫy đứng dậy, trước mắt đã không còn bóng dáng hai người đâu nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp