Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 6: Câu chuyện tình yêu đau khổ triền miên


1 năm

trướctiếp

Phong Tư Lạc vô cùng hoài nghi nam tử áo đỏ xem nàng như tiểu hài tử.

Vừa nãy nàng chỉ liếc nhìn gian hàng bán đồ chơi cho trẻ con nằm ở bên ven đường, nam tử áo đỏ đã mua tất cả đủ mọi chủng loại đồ chơi nhỏ trên gian hàng đó, nhét hết vào tay nàng để nàng chơi.

Thân thể này của nàng đã mười bốn tuổi rồi, không phải ba bốn tuổi đâu!

Không lẽ trước đây gia hỏa này có một cô con gái, về sau con gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì thế hắn bị sốc, đi khắp nơi tìm con gái của hắn đấy chứ?

Phong Tư Lạc vừa tức giận, bất bình, phỏng đoán ác ý, vừa cầm con chuồn chuồn tre trong tay chơi. Mặc dù những món đồ chơi này không đáng tiền, nhưng được làm rất tinh xảo, đáng yêu hơn chuồn chuồn thật rất nhiều.

“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt đây.” Một người bán hàng rong vừa đi vừa rao, mùi hương của kẹo hồ lô bay đến.

Khi còn bé, Phong Tư Lạc rất thích ăn mấy thứ vừa chua vừa ngọt thế này. Sau khi xuyên sách nàng chưa từng được ăn, bây giờ trái lại thấy hơi hoài niệm.

Nam tử áo đỏ hướng mắt nhìn sang mặt Phong Tư Lạc, gương mặt này bây giờ không còn ngụy trang nữa, sạch sẽ trắng nõn tinh tế, trên mặt vẫn còn nét phúng phính của con nít. Ngũ quan của thân thể này giống với thân thể trước kia mấy phần, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, gương mặt này vẫn chưa nảy nở hết, chưa có được vẻ xinh đẹp tuyệt luân của thân thể trước đó.

Nhưng nốt ruồi son có hình dáng như ngọn lửa trên mi tâm lại khiến gương mặt nàng có thêm hai phần mị hoặc. Mặc dù những người đi ngang qua bị ảnh hưởng bởi uy áp của hắn nên không dám trắng trợn nhìn nàng, nhưng vẫn lén lút nhìn trộm.

Hắn len lén thở dài, dựa theo tình huống thường thấy, nàng chắc hẳn nên đầu thai thành con nít, mất hết ký ức, bắt đầu trở lại từ đầu. Nhưng không ngờ là nàng ra đời sớm hơn một trăm năm, còn xảy ra biến cố lớn như thế. Nàng vậy mà lại bám lên người một thiếu nữ, tính cách xem ra cũng rất giống, chỉ không biết về mặt ký ức thì tình hình ra sao.

Ban đầu, chỉ là hắn thấy không yên lòng nên mới đến đây nhìn thử một chút để bản thân thấy yên tâm. Nhưng không ngờ hắn lại càng thấy không yên tâm hơn.

Với gương mặt này của nàng, với tính cách này của nàng, hắn phải tìm chỗ dựa đáng tin cậy cho nàng mới được.

Hắn nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô, hắn mở miệng nói: “Ăn đồ ăn phàm trần nhiều không tốt cho việc tu luyện.”

Phong Tư Lạc thấy hơi tức giận, chẳng lẽ nhìn nàng giống người ham ăn đến thế sao?

Thấy toàn thân nàng toát ra vẻ không vui, hắn thở dài, tiến lên mua một xâu kẹo hồ lô, dịu dàng nói: “Ăn đi.”

Phong Tư Lạc: “…”

Nàng thật sự không có ý định ăn!

Hắn nhét kẹo hồ lô vào trong tay nàng: “Chỉ ăn một xâu thì không sao đâu.”

“...”

Vậy là hắn vẫn cảm thấy miệng nàng thèm ăn chứ gì?

Phong Tư Lạc cắn một cái lên xâu kẹo hồ lô, tưởng tượng miếng kẹo hồ lô thành đầu của nam tử áo đỏ kia, cắn răng rắc răng rắc.

Thấy nàng không mất bao lâu đã ăn xong xâu kẹo hồ lô, nhai trong miệng làm hai má đều phình ra. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên nàng thèm.

Không biết tại sao hắn lại thấy vui vui.

Phong Tư Lạc ăn kẹo hồ lô xong, thấy nam tử áo đỏ đang nhìn mình nở nụ cười kỳ lạ, nàng chợt khựng lại: “Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiền bối?”

Người này dung mạo không tầm thường, tu vi thâm sâu khó lường. Trong tiểu thuyết, người có tố chất tổng hợp cao thế này chắc hẳn không phải là người qua đường, phần ngoại truyện lại không có ai thích mặc áo đỏ. Những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết đều không có ai khớp với hắn, việc này khiến nàng cảm thấy khá kỳ lạ.

Nam tử áo đỏ quay đầu đi, tằng hắng một cái che giấu ý cười của bản thân: “Ta tên là Lục Nhân Gia.”

Phong Tư Lạc sững người: “Lục Nhân Gia? Lục trong lục địa, Nhân trong nhân nghĩa, Gia trong tán thưởng?”

“Ừm.” Hắn gật đầu, biểu cảm đứng đắn đường hoàng cứ như thể hắn đang nói thật.

Phong Tư Lạc tin hắn mới là lạ, lần trước, khi nàng xuyên vào thường xuyên dùng cái tên Lục Nhân Gia này đi lừa người khác. Bây giờ lại có người lừa gạt đến trên đầu nàng rồi.

Nàng cũng không thể tỏ vẻ e ngại gì, giả vờ như rất vui mừng: “Đúng là trùng hợp. Ta tên là Lục Nhân Y, Lục trong lục địa, Nhân trong nhân nghĩa, Y trong xiêm y.”

Mi mắt Lục Nhân Gia rũ xuống, che đi ý cười chợt lóe lên trong mắt hắn. Trước đây nàng đã từng dùng cái tên Lục Nhân Gia này để lừa gạt hắn, hắn vừa mới nảy ra ý định cố ý dùng cái tên này. Không ngờ trong chớp mắt nàng lại bịa ra thêm một cái tên khác.

“Tiền bối, tên chúng ta hao hao nhau như thế, ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy, có phải chúng ta là họ hàng gì với nhau không? Ngươi có nữ nhi hay muội muội nhận nhầm gì không?” Phong Tư Lạc trưng bộ mặt ngây thơ vô tội hỏi.

“Không có...” Sắc mặt hắn hơi ửng đỏ, một lão xử nam hơn nghìn tuổi như hắn, đâu mà ra có muội muội nữ nhi mười mấy tuổi được.

“Nếu tiền bối đã không thân không thích gì với ta, tại sao lại đi theo ta?” Phong Tư Lạc ngừng lại, nghiêm túc nhìn vào Lục Nhân Gia. Nàng có thể cảm nhận được hắn không hề có ác ý gì với nàng, nhưng hắn khăng khăng muốn đi theo nàng, việc này khiến nàng rất bối rối. Từ trước đến nay, trên đời này sẽ không bao giờ có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nên nàng phải hỏi cho rõ ràng ý đồ của đối phương, sắp xếp từ sớm.

Nếu hắn muốn ép buộc nàng làm điều gì mà nàng không nguyện ý, nàng không ngại khởi động Ma đao một lần nữa.

Cảm nhận được suy nghĩ của nàng, Ma đao bên trong linh phủ của nàng rung lên, dáng vẻ kích động.

Nốt ruồi son hình ngọn lửa trên mi tâm của nàng càng trở nên đỏ hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành ngọn lửa thật, cắn nuốt nam tử áo đỏ ở phía đối diện.

Lục Nhân Gia không nhịn được mà vươn tay chạm vào nốt ruồi sơn trên mi tâm của nàng, xúc cảm lạnh lẽo khiến Phong Tư Lạc lùi về sau một bước. Xúc cảm mềm mại mà tay vừa chạm vào tức thì biến mất, Lục Nhân Gia hơi tiếc nuối, nhưng vẻ đề phòng trong mắt nàng khiến hắn thấy vui mừng.

Hắn không giỏi nói dối, cũng không muốn nói dối: “Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thôi, ta nguyện ý dùng tâm ma của mình để thề. Sau khi đưa ngươi đến nơi an toàn, ta sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không nấn ná thêm, cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì nguy hại đến ngươi.”

Phong Tư Lạc sững sờ nhìn vào hắn, vậy mà hắn lại dùng tâm ma để thề? Nếu vi phạm lời thề tâm ma, tất sẽ khiến hắn sinh ra tâm ma. Tu tiên giả nếu sinh ra tâm ma, nhẹ thì tu vi khó tinh tiến, nặng thì bị tâm ma tra tấn điên cuồng mà chết. Không có bất kỳ một ai tùy tiện lập lời thề tâm ma, mà người này lại thề một cách hời hợt như thế.

Chỉ để bảo vệ nàng? Tại sao chứ?

“Chúng ta, có quen biết nhau không?” Nàng chắc chắn nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt này, nhưng tu tiên giả nhiều thủ đoạn, tùy tiện tạo ra một gương mặt, bây giờ nàng không nhìn ra được.

Nhìn gương mặt ngơ ngác của nàng, trái tim hắn như nhũn ra. Trước đây hắn từng truy sát nàng, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một những lời khi tức giận mất bình tĩnh của nàng: “Nếu không phải ta không còn lựa chọn nào khác, nếu không phải ta bị ép phải đến bước đường cùng, ngươi cho rằng ta bằng lòng tu luyện Ma đao hay sao? Ngươi, một kẻ từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng làm sao hiểu được sự khó khăn giãy dụa cầu sinh của bia đỡ đạn chúng ta cho được? Bia đỡ đạn bọn ta thê thảm cỡ nào, nhân vật chính như các ngươi vốn không hiểu được!”

Đến nay hắn nghĩ mãi cũng không hiểu bia đỡ đạn và nhân vật chính là cái gì, có điều sự tuyệt vọng của nàng khi đó lại khiến hắn ấn tượng sâu đậm. Mỗi khi hắn nhớ đến đều cảm thấy lòng không yên.

Nên hắn muốn để nàng trôi qua một kiếp bình an thuận lợi, không cần phải giãy dụa cầu sinh, không cần phải đưa ra lựa chọn khó khăn trong tuyệt cảnh. Có lẽ như thế trong mắt nàng sẽ không xuất hiện vẻ không cam lòng và tự giễu như thế kia nữa.

Xem như là hắn bù đắp lại việc trước đây truy sát nàng đi.

Lời thề tâm ma không thể giả vờ được, hắn lập lời thề tâm ma sẽ không gây tổn thương cho nàng, Phong Tư Lạc liền tin hắn. Đúng lúc phía trước có một quán trà nên nàng tiến vào bên trong.

Trong quán trà gần như đã hết chỗ, từng người một đều có dáng vẻ mong chờ, còn có người ném tiền lên trên đài giữa.

“Tiểu nhị, đang làm gì thế?” Phong Tư Lạc hỏi.

Tiểu nhị của quán ân cần châm trà: “Bọn họ đang thúc giục tiên sinh kể chuyện đấy mà.”

“Tiên sinh kể chuyện của các ngươi nhân khí cao đến vậy sao?”

“Tiên sinh kể chuyện ở quán chúng ta chính là tiên sinh kể chuyện tốt nhất cả Triều thành đấy. Ông ấy kể chuyện xưa trầm bổng lên xuống, khiến người ta say mê, tiên tử nghe rồi nhất định sẽ thích.” Tiểu nhị của quán tự hào nói.

“Ồ, kể chuyện xưa gì vậy?” Vậy mà lại là hiện trường “nghe kể chuyện” phiên bản cổ đại.

“Là chuyện tình yêu đau khổ triền miên giữa Ti Hằng Tôn giả và chủ nhân Ma đao - Tư Lạc. Đúng lúc hôm nay kể đến đại kết cục.”

Phong Tư Lạc: ???

Cái quái gì vậy?

Tay của Lục Nhân Gia ở bên cạnh run lên một cái, ly trà suýt nữa rơi mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Tư Lạc: “Chuyện tình xưa đau khổ triền miên? Là một trong những người trong cuộc, tại sao ta lại không biết chuyện này thế?”

Lục Nhân Gia: “Ta… cũng không biết.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp