Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 4: Kịch bản này cứ sai sai kiểu gì


1 năm

trướctiếp

Côn Luân chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, mấy trăm ngọn núi kéo dài không thấy điểm cuối. Mấy vạn đệ tử Côn Luân ở xen lẫn bên trong đó, ngọn núi cao nhất là Ti Khuê phong, Ti Hằng Tôn giả ở tại nơi này.

Đỉnh núi Ti Khuê phong bị băng tuyết bao phủ trong thời gian dài, liếc mắt nhìn qua chỉ là một màu trắng xóa. Băng tuyết nơi này cũng không phải là băng tuyết thông thường, cái rét lạnh sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, có là người tu vi cao thâm cũng không dám ở lại nơi này lâu.

Ti Hằng Tôn giả sống lâu dài ở trên đỉnh núi, đến cả hai người đồ đệ của hắn nếu không có việc gì cần thiết cũng không dám lên đó quấy rầy hắn.

Tinh thần Ti Hằng khẽ động, hắn dần tỉnh lại từ trong tư thế tĩnh tọa, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện ở một căn phòng khác.

Căn nhà này cũng không quá lớn, khắp nơi treo đầy phù chú tràn đầy linh lực, trên mặt đất cũng vẽ đầy trận pháp to to nhỏ nhỏ, linh thạch cực phẩm đặt ngay ngắn theo thứ tự ở từng vị trí một, ngay chính giữa pháp trận là một quan tài bằng ngọc thạch. Trong quan tài là mỹ nhân mà đã hai trăm năm không gặp gỡ, lúc này chỉ còn lại một bộ xương trắng u tối, một bộ quần áo màu đỏ bọc lấy bộ hài cốt.

Ti Hằng lẳng lặng nhìn chăm chú vào bộ xương trắng đó, khẽ thở dài một hơi. Người này vẫn không an phận như thế, vốn cần thêm một trăm năm nữa, vậy mà nàng đã ra ngoài mất rồi, cũng không biết đầu thai ở đâu nữa. Phụ mẫu, thân nhân của nàng như thế nào, liệu có xuất hiện tai họa ngầm gì hay không.

Cuối cùng Ti Hằng không yên lòng, phi thân rời khỏi Côn Luân.

Dưới Ti Khuê phong, đại đệ tử của Ti Hằng là Nguyên Sầm ngửa đầu nhìn lên trời: “Sư phụ rời khỏi Côn Luân rồi.”

Diễn Văn ở bên cạnh, tay đang lau kiếm chợt khựng lại: “Đã gần hai trăm năm sư phụ không rời khỏi Ti Khuê phong rồi.”

“Có lẽ là có việc gì đó quan trọng.”

Diễn Văn buông thanh kiếm ra, có đôi khi cậu khá hoài nghi, có phải sư phụ đã quên mất mình còn có người đồ đệ này hay không? Trong hơn hai trăm năm qua, luôn là đại sư huynh quan tâm cậu, người dạy cậu tu luyện cũng là đại sư huynh. Có bất kỳ vấn đề nào thì người giúp cậu giải quyết cũng là đại sư huynh, cho tới tận bây giờ sư phụ luôn “nuôi thả” cậu

Cậu hạ tầm mắt, hàng lông mi tạo thành một mảng bóng râm trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Nguyên Sầm vỗ lên bả vai sư đệ, sư phụ của bọn họ thanh lãnh cao khiết, vô tình vô dục, luôn một lòng tu tiên. Thế gian này sợ là vốn không có nổi bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì có thể khiến sư phụ thật sự để tâm.

Phong Tư Lạc dán râu quai nón đầy mặt, phần da thịt còn lại cũng bôi lên một lớp vừa đen vừa thô ráp, mặc trên người một chiếc áo khoác màu đen có thể ngăn cách thần thức. Nàng sải bước đi trên đường, nhìn vóc dáng hán tử thô ráp hơi thấp bé này, tuyệt đối sẽ không ai ngờ nàng là một tiểu cô nương nũng nịu.

Kể từ khi nàng trốn thoát khỏi Phong gia đến bây giờ đã trôi qua một tháng, nàng có đụng phải người đang tìm kiếm nàng vài lần. Những kẻ tìm kiếm nàng hình như không chỉ có người của Phong gia mà còn có mấy nhóm người không rõ thân phận, điều này càng khiến nàng cẩn thận hơn.

Nhưng cũng may, nàng dùng cách hóa trang ở thời hiện đại, ngụy trang rất hiệu quả, phối hợp với lớp áo choàng ngăn cách thần thức, những người kia chỉ thấy nàng là một hán tử cẩu thả, trực tiếp bỏ qua nàng.

Nàng đang gấp rút hướng về Triều thành ở trung tâm Triều Châu. Phạm vi Thần Hi giới rộng lớn bao la, tất thảy được chia thành mười ba châu, mỗi một châu đều rất rộng lớn, trong đó còn bao gồm vô số thành trì. Nhưng chỉ có thành trung tâm là có truyền tống trận, có thể thông đến thành trung tâm ở châu khác.

Đợt chiêu mộ tân sinh năm năm một lần của các đại môn phái tu tiên mấy tháng nữa là bắt đầu. Nàng vội vàng tiến về Triều thành, thám thính trước tình hình của các đại môn phái tu tiên trước rồi mới quyết định đến môn phái nào.

Nhân tiện nàng cũng muốn đi thám thính thử xem kết cục của thân thể trước ra sao.

“A…” Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết, một phụ nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, nửa người dưới tràn đầy máu tươi, trong lòng ôm một đứa bé, vừa hét lên thì ngất đi.

Xung quanh phụ nhân có mấy nam nhân cầm đao vây quanh, một người trong đó đang xoay người chuẩn bị cướp tay nải và đứa nhỏ trong tay phụ nhân kia.

“Lẽ nào lại thế.” Phong Tư Lạc vung tay lên, một luồng kình phong thổi vọt tới, trong chớp mắt đẩy nam nhân đang cúi người kia bay ra ngoài, ngã trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

Mấy nam nhân còn lại bỗng giật mình, bọn hắn đều là người bình thường, tu tiên giả trong mắt bọn hắn chẳng khác gì tiên nhân. Chúng bị Phong Tư Lạc đánh cho hoa rơi nước chảy, tè ra quần chạy mất.

Phụ nhân hôn mê trên đất, nửa người dưới còn đang chảy máu, hình như là vừa mới sinh con. Phong Tư Lạc rót cho nàng ta chút linh khí, ngồi bên cạnh chờ nàng ta tỉnh lại.

Đứa bé phát ra tiếng khóc cực kỳ nhỏ, nghe vô cùng yếu ớt. Đứa nhỏ vừa ra đời cũng không thuận mắt mấy, mặt mũi dúm dó, đối mắt cũng nhắm nghiền, miệng hơi hé nhỏ giọng khóc lóc, chắc hẳn đang khó chịu lắm.

Phong Tư Lạc chưa từng chăm con nít bao giờ, nàng ôm lấy đứa nhỏ bằng động tác cứng nhắc, rồi cũng truyền cho nó chút linh khí.

Đứa bé ngừng khóc được vài giây đồng hồ rồi sau đó lại bắt đầu khóc. Tiếng khóc trái lại còn lớn hơn vừa rồi, cũng không biết là bị đói bụng hay là khó chịu chỗ nào nữa.

Phong Tư Lạc hơi bất đắc dĩ, dỗ một hồi mà vô dụng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ ôm lấy nó.

Lúc này, một đôi tay đột nhiên duỗi đến, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé đi.

Phong Tư Lạc ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu người này muốn giết nàng, sợ là nàng sẽ chết mà không hay biết gì.

Nàng nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, bất chợt sững sờ.

Nam nhân có vẻ ngoài rất đẹp, mặc một bộ áo đỏ, mặt mày thanh lãnh, môi mỏng hơi nhếch, toàn thân tản ra hơi thở xa cách ngàn dặm.

Lúc trước nàng cũng rất thích mặc quần áo đỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người mặc trang phục màu đỏ mà lại lạnh lùng trong trẻo mà còn cấm dục như thế.

Rõ ràng, đây là một tu tiên giả rất cường đại, trên người hắn mơ hồ tỏa ra uy áp gần như muốn nghiền ép nàng nằm sấp xuống. Chẳng qua uy áp kia rất tri kỷ mà tránh đi đứa bé hắn ôm trong lòng, nếu không đứa nhỏ chắc chắn không thể chịu nổi.

“Vị tiền bối đây?”

Nam tử áo đỏ không thèm phản ứng lại Phong Tư Lạc, nàng đứng bên cạnh hắn mà cứ như không tồn tại.

Hai tay hắn ôm lấy đứa nhỏ với tư thế vừa tiêu chuẩn lại vừa cứng nhắc. Tay phải hắn vỗ nhè nhẹ lên lớp tã lót trên người đứa nhỏ, cúi đầu nhìn vào đứa nhỏ kia hết sức chăm chú. Hắn nhếch môi mỉm cười, vài phần dịu dàng, vài phần cưng chiều.

Ánh mắt hắn nhìn đứa bé nhăn nhúm này dịu dàng cứ như thể đang nhìn một món đồ trân bảo gì đó vậy.

Đứa nhỏ vốn còn đang oe oe khóc to vậy mà lại ngừng khóc.

Đây là phụ thân của đứa nhỏ à?

Phong Tư Lạc nhìn phụ nhân trung niên tướng mạo bình thường trên đất rồi lại nhìn sang nam nhân trẻ tuổi khí chất bất phàm dung mạo tuấn mỹ này. Cảm giác không hài hòa vọt lên tận trời xanh, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi hai người này là một đôi.

Trong tay nam nhân xuất hiện một miếng giao tiêu, hắn nhẹ nhàng dùng giao tiêu trùm đứa nhỏ lại. Dưới ánh mặt trời, giao tiêu tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, vừa đẹp đẽ vừa quý giá, tràn đầy hương vị của linh thạch cực phẩm.

Phong Tư Lạc ôm ngực, bại gia tử từ đâu tới, vậy mà lại dùng giao tiêu như vải vóc thông thường.

Đây chính là giao tiêu có tiền cũng không mua được đấy! Giao nhân hung hãn, bọn chúng lại ở dưới biển sâu, giao tiêu vừa cực kỳ trân quý vừa vô cùng hiếm có, người khác đều dùng để chế tác pháp y. Còn người này…

Xác định rõ rồi, đây tuyệt đối là cha ruột của đứa nhỏ này, nếu không phải cha ruột thì ai mà làm đến thế được!

Vừa mới nghĩ như thế xong, phụ nhân bên cạnh tỉnh lại, nàng ta kinh hoảng thốt lên: “Các người là ai? Van xin các ngươi trả hài tử lại cho ta.”

Phong Tư Lạc: ???

Nàng ngây người nhìn về phía nam nhân - ông bố ruột chưa rõ thật giả của đứa nhỏ rồi lại nhìn về phía phụ nhân trung niên là mẹ ruột hàng thật giá thật. Nàng ta không quen biết hắn?

Kịch bản này cứ sai sai kiểu gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp