Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 3: Thoát khỏi Phong gia


1 năm

trướctiếp

Nguyên chủ tính cách yếu đuối, trước giờ không có chủ kiến. Phong Tư Lạc muốn giả vờ là nàng ấy thật ra rất đơn giản, cố gắng nói chuyện ít đi là được.

Nhưng những nữ hài tử này vừa mở miệng là có cảm giác không dứt được, Phong Tư Lạc không có tâm tình đâu lãng phí thời gian với bọn họ. Thế là nàng cố ý chuyển chủ đề trở về Lạc Phong thành chủ, nhắc đến việc mấy ngày trước nàng ngẫu nhiên gặp được hắn ta ở bên ngoài.

Quả nhiên mấy nữ hài tử này bị hấp dẫn sự chú ý, sau khi nghe ngóng kỹ càng gặp được Lạc Phong thành chủ ở đâu thì từng người một kiếm cớ rời đi ngay, đoán chừng là muốn tìm vận may.

Đến khi người cuối cùng rời khỏi phòng, Phong Tư Lạc đóng chặt cửa sổ lại rồi đặt thêm một kết giới nhỏ, bắt đầu kiểm tra thân thể và linh hồn của nàng.

Vừa xem xong, Phong Tư Lạc giật nảy cả mình.

Chỉ thấy chính giữa linh phủ của nàng có một thanh trường đao đứng thẳng ngạo nghễ. Toàn thân trường đao là màu trắng, bên ngoài có một tầng lửa trong suốt, ngoại trừ màu sắc biến từ đen thành trắng, trường đao giống như đúc so với Ma đao của nàng trước đó, đến cả hình dáng đồ án ngọn lửa trên chuôi đao cũng không thay đổi.

Nàng sờ lên nốt ruồi son hình ngọn lửa trên mi tâm của mình, trăm mối khó giải.

Rốt cuộc sau khi nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao linh hồn của nàng không bị Ma đao hấp thụ? Tại sao Ma đao bị đổi màu? Trước đây nàng ký khế ước với Ma đao, trên mi tâm cũng chưa từng xuất hiện tiêu ký thế này, tại sao bây giờ lại có?

Nàng chỉ nhớ mang máng trước khi hôn mê đã nhìn thấy Ti Hằng, nhưng đó cuối cùng có thật là Ti Hằng không hay là ảo giác trước khi hôn mê của nàng?

Phong Tư Lạc thử triệu hoán Ma đao ra, Ma đao lẳng lặng xuất hiện trong tay nàng.

Thanh đao này ở bên nàng hai trăm năm, giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh, biến nàng từ miếng thịt cá mặc người chặt chém trở thành kẻ không ai dám khinh thường. Nhưng cũng bởi thanh đao này, nàng vẫn luôn phải chịu đựng đau đớn cực lớn trong hai trăm năm, để giảm bớt đau đớn nàng không thể không thu thập thần binh lợi khí thiên tài địa bảo khắp nơi cho Ma đao hấp thụ, bởi vậy mà có vô số kẻ địch.

Mấy trăm năm trước nàng tu luyện Ma đao là vì bất đắc dĩ, nàng hoàn toàn không có lựa chọn khác. Bây giờ nàng cũng không muốn đi trên con đường kia nữa.

Hồi còn ở thời hiện đại, mỗi lần nàng đọc tiểu thuyết tu tiên hay tiểu thuyết võ hiệp, nàng luôn ảo tưởng mình là một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa hoặc là một tu tiên giả tu vi cao cường trảm yêu trừ ma.

Nàng muốn đi con đường tu tiên giả chính thống một lần.

“Cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta nhiều năm như thế, nhưng có lẽ ta sẽ không tu luyện Ma đao nữa, ngươi có muốn tìm chủ nhân khác không?”

Ma đao màu trắng lặng lẽ nằm trong tay Phong Tư Lạc, không có bất kỳ phản ứng nào.

Phong Tư Lạc nhếch miệng cười, nàng ném nó xuống mặt đất, Ma đao màu trắng đang giả chết liền bắn lên trong chớp mắt, xoay vòng vòng quanh người nàng, chuôi đao còn liên tục cọ lên bả vai nàng, phát ra tiếng ong ong. Cũng không biết là nó đang làm nũng hay là đang lên án nàng đã ném nó đi.

Phong Tư Lạc mỉm cười, mặc dù đổi thành một màu sắc khác nhưng Ma đao này vẫn giống như trước kia, cực kỳ có linh tính, tính cách còn như một đứa con nít.

Chỉ tiếc, dù Ma đao có linh tính nhưng không cách nào nói chuyện được, nàng hỏi nó đủ thứ nó cũng không thể đưa ra câu trả lời cho nàng, chỉ có thể tự nàng đi tìm đáp án.

“Sau này có thể ta sẽ không dùng đến ngươi nữa, ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?” Nàng hỏi nó.

Ma đao màu trắng thân thiết cọ vào mi tâm của nàng, tự động trở về trong linh phủ của Phong Tư Lạc, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Phong Tư Lạc dùng son phấn che đi nuốt ruồi son trên mi tâm, khôi phục dáng vẻ thường thấy của nguyên chủ. Lúc này nàng mới đi tìm mẹ kế Đỗ Vân Nương.

Nàng nói với Đỗ Vân Nương là mình muốn ra ngoài mua chút son phấn bột nước, tiện thể đi xem đồ trang sức mới.

Nguyên chủ ngoan ngoãn nghe lời, bình thường cũng rất ít khi ra ngoài nên lúc Phong Tư Lạc bảo muốn đi mua đồ, Đỗ Vân Nương hơi nghi hoặc: “Sao tự dưng lại muốn mua đồ trang sức mới?”

Phong Tư Lạc đã nghĩ ra cái cớ từ sớm, nàng làm bộ ngượng ngùng, nói: “Mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được Lạc Phong thành chủ, ta… Ta…” Nàng cúi đầu đỏ mặt, mặc dù những lời còn lại không nói ra miệng nhưng tất cả đều đã rõ.

Trong chớp mắt Đỗ Vân Nương bỏ qua lo nghĩ của mình, hôm nay trượng phu đã nói cho bà ta biết, Lạc Phong thành chủ đề nghị muốn nạp đứa con gái này làm tiểu thiếp với ông ta. Vốn dĩ bà ta còn lo nàng còn nhỏ tuổi quá, không ngờ nàng cũng có tâm tư, như thế bớt đi cho bà ta không ít chuyện.

Mặc dù nói Lạc Phong thành chủ sẽ đưa đến không ít thứ trong một lần, nhưng nếu con gái có thể làm lung lạc trái tim Lạc Phong thành chủ, có lẽ sau này sẽ liên tục có được lợi ích cũng không chừng? Bà ta nuôi đứa con gái này vài chục năm, hiểu rất rõ tính cách của nàng. Đỗ Vân Nương có lòng tin rằng Phong Ti La mãi mãi là con rối trong lòng bàn tay bà ta.

Nghĩ đến đây, biểu cảm của Đỗ Vân Nương càng trở nên “hiền hòa” hơn: “Con gái ngoan, muốn mua son phấn bột nước thì đi mua đi, thấy món trang sức nào thích cứ mua.” Thế là bà ta đưa cho Phong Tư Lạc một chiếc túi vàng bạc, suy nghĩ một chút rồi lại hào phóng đưa thêm mười khối linh thạch.

Phong Tư Lạc không thèm vàng bạc, nó cũng chỉ có thể mua chút ít đồ vật của người phàm. Linh thạch thì nàng cần nhiều hơn, nguyên chủ chỉ nhận được năm khối linh thạch mỗi tháng ở Phong gia, dành dụm đến bây giờ cũng chỉ được tầm mười khối, có thể nói là nghèo đến mức kêu lách cách.

“Cảm ơn nương, ta sẽ đi sớm về sớm.” Phong Tư Lạc ngoan ngoãn cười nói, nàng sẽ một đi không trở lại.

Đỗ Vân Nương cũng không nghi nghờ gì, bởi vậy phản ứng vẫn như bình thường. Đi theo Phong Tư Lạc ra ngoài chỉ có một hộ vệ Luyện Khí tầng tám, một xa phu và một nha hoàn bình thường của Phong Ti La.

Trong quá trình ra ngoài, rốt cuộc Phong Tư Lạc gặp được nữ chính Phong Khanh Liên. Toàn thân nàng ta vô cùng bẩn thỉu, tóc cắt ngang trán vừa dài vừa dày che kín hơn phân nửa khuôn mặt, đang bị mấy tiểu thư Phong gia dồn vào giữa, chế giễu.

Phong Tư Lạc mắt nhìn thẳng, đi ra ngoài. Khi nàng đi ngang qua đám người kia, nàng nhìn thấy nữ chính hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh dưới mái tóc cắt ngang trán nặng nề nhìn về phía nàng.

Bên trong cặp mắt kia là sự khinh thường.

Phong Tư Lạc biết nàng ta đang khinh thường điều gì, nữ chính mặt ngoài là Luyện Khí tầng một, thực tế đã là Luyện Khí tầng tám. Vào mấy tháng sau, tại đợt thí luyện nhập môn Côn Luân, nàng ta còn tấn cấp, trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở trước mắt bao người, khiến biết bao người phải trợn mắt há mồm. Đến cả Ti Hằng đã phi thăng lên thượng giới cũng đặc biệt xuống đó, nhận nàng ta làm đồ đệ, để nàng ta dương danh Thần Hi giới.

Nghĩ về Ti Hằng, Phong Tư Lạc khẽ thở dài, Ti Hằng trong kịch bản sắp được phi thăng vào hai trăm năm trước, chắc hẳn sau khi nàng chết không bao lâu đã phi thăng rồi. Bây giờ nàng chỉ là một ngũ linh căn Luyện Khí tầng hai, sợ là không có cơ hội gặp lại hắn.

Nàng từng gài bẫy Ti Hằng, cũng không biết Ti Hằng có xuống đây thu đồ đệ không?

“Có lẽ ngươi đã quên rồi, nếu ngươi nhận nữ đệ tử thân truyền, ngươi và nữ đệ tử của ngươi đều là đồ chó con.” Nàng lẩm bẩm.

Phong Tư Lạc để xa phu và hộ vệ đến quán trà ở bên cạnh uống trà, nàng dẫn theo nha hoàn tiến vào Thủy Vân phường chuyên bán đồ đạc cho nữ tử, mượn một nhã gian ở bên trong để nghỉ ngơi, bảo nhân viên của cửa hàng đừng vào quấy rầy. Kế tiếp nàng trói nha hoàn lại, sau đó đào tẩu từ cửa sau cửa hàng.

Nàng trực tiếp thuê một con phi mã, bay ra khỏi tòa thành từ trên không.

Phong Tư Lạc có kinh nghiệm trốn chạy phong phú, biết rất rõ tầm quan trọng của thời gian. Bước quan trọng nhất trong quá trình trốn chạy chính là bước đầu tiên, rời đi trong thời gian nhanh nhất. Từ đây cao chạy xa bay, bọn hắn muốn tìm ra nàng cũng khó.

Còn hộ vệ Phong gia uống trà ở quán trà đợi cỡ chừng hai canh giờ. Lúc này bọn hắn mới phát hiện ra có điều không ổn, chỉ bắt gặp nha hoàn bị trói cứng.

Phong Tiêu vừa bất ngờ vừa tức giận, nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi, đứa con gái ngoan ngoãn kia của ông ta tại sao lại chạy trốn?

Đỗ Vân Nương hoài nghi là nha hoàn đang nói dối, so với việc Phong Ti La bỏ trốn, bà ta càng tin rằng nàng đã bị bắt cóc hay gì đó. Nhưng nha hoàn là tâm phúc của bà ta, còn thề thốt với bà ta rằng Ti La tiểu thư trói nàng ta lại rồi bỏ chạy.

Phong Tiêu đã nhận sính lễ của Lạc Phong thành chủ, vốn không dám để Lạc Phong thành chủ biết chuyện con gái đã bỏ trốn, chỉ có thể vừa kéo dài thời gian với Lạc Phong thành chủ vừa phái người đi tìm kiếm Phong Ti La.

Ông ta cảm thấy cô con gái này của ông ta vừa nhát gan mà tu vi lại thấp, không có tầm hiểu biết gì, xem như nàng có bỏ trốn thì nhiều nhất là trốn ở trong một góc nào đó trong thành, vì vậy từ lúc bắt đầu chỉ dồn lực tìm kiếm trong thành. Vốn dĩ ông ta không hề nghĩ rằng Phong Ti La đã đổi hồn, biến thành chủ nhân trước đây của Ma đao - Tư Lạc, bỏ trốn ra khỏi thành.

Hơn nữa, ông ta càng không biết rằng chuyện mà ông ta muốn giấu diếm, Lạc Phong thành chủ vừa đảo mắt đã hay.

“Ồ? Bỏ trốn rồi?” Lạc Phong thành chủ nhớ đến nữ hài nhu thuận trông như chú thỏ con mà mình gặp được mấy ngày trước, hắn ta nở nụ cười lạnh: “Thú vị thế sao, tìm về đi, phải còn sống.”

“Vâng.”

Im lặng một lúc lâu, Lạc Phong thành chủ vươn ngón tay nâng cằm một thị nữ lên: “Ngươi nói xem tại sao nàng ta lại muốn bỏ trốn?”

Thị nữ lộ vẻ ngưỡng mộ nhìn hắn ta: “Thành chủ, người trong thiên hạ đều ngưỡng mộ phong thái của Thành chủ, có lẽ nàng ta chỉ muốn lạt mềm buộc chặt thôi.”

“Ừm, ngươi nói phải.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Phong Tư Lạc: Xùy!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp