Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 2: Lại xuyên tiếp


1 năm

trướctiếp

Liễu đình phong tĩnh nhân miên trú, trú miên nhân tĩnh phong đình liễu. 

Bên trên chiếc giường êm có một nữ hài khoảng chừng mười bốn tuổi đang nằm. Trên người nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, cây quạt đặt nằm lệch trên người nàng, che khuất chiếc cằm và khuôn miệng, chỉ để lộ đôi lông mày nhỏ nhắn và chiếc mũi tinh xảo. Da thịt nàng trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, lông mi thật dài khẽ run.

Dù nàng vẫn chưa nảy nở hoàn toàn nhưng vẫn có thể nhận ra đây tuyệt đối là một mỹ nhân.

Nhưng mỹ nhân hình như đang cực kỳ khó chịu, nàng cau chặt mày, không kìm được thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Một cảnh tượng quái dị xảy ra, trên vầng trán nữ hài vốn trơn nhẵn trắng nõn đột nhiên xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ cỡ bằng lỗ kim. Màu đỏ đó giống như biết cử động, dần dần to ra, cuối cùng biến thành một chấm đỏ lớn cỡ hạt gạo, hình dạng giống như một ngọn lửa nho nhỏ đang cháy.

Đó là một nốt ruồi, nốt ruồi son như ngọn lửa đang bốc cháy, rõ rành rành, xuất hiện trên mi tâm của nữ hài.

Nốt ruồi son trông như hình ngọn lửa xuất hiện một cách kỳ lạ kia thoạt nhìn giống như đứng im, nhìn nhiều sẽ gây ra ảo giác giống như nó đang sống, lại giống như nó là ngọn lửa đang cháy, đang nhảy nhót.

Khi nốt ruồi son kia ổn định trở lại, nữ hài nằm trên giường êm cũng mở to mắt.

Phong Tư Lạc rơi vào trạng thái mê man, nhìn quanh nơi chắc hẳn là khuê phòng của nữ tử cổ đại ở trước mắt. Đầy đầu nàng toàn là dấu chấm hỏi.

Không phải nàng đã chết rồi hay sao? Sau khi nàng chết linh hồn của nàng không phải sẽ bị Ma đao hấp thụ à? Tại sao nàng lại xuyên nữa rồi?

Lúc trước nàng ký khế ước với Ma đao, những việc nên biết nàng đều biết cả. Ví dụ như một khi đã ký khế ước với Ma đao, vậy thì sau khi chết đi, linh hồn của nàng sẽ bị Ma đao hấp thụ, không còn cơ hội chuyển thế đầu thai nữa.

Nhưng bây giờ, linh hồn của nàng không chỉ không bị Ma đao hấp thụ mà nàng còn xuyên tiếp nữa!

Ký ức của cỗ thân thể này lập tức ập đến.

Tiếp thu ký ức xong, câm nín một hồi lâu, nàng nhỏ giọng chửi bậy một câu: “@#¥%…”

Hai lần xuyên qua, nàng vậy mà lại xuyên vào cùng một quyển tiểu thuyết. Lần trước nàng xuyên thành pháo hôi Tư Lạc chỉ xuất hiện trong hồi ức của người khác, lần này cũng không khá hơn bao nhiêu, nguyên chủ Phong Ti La cũng là một pháo hôi.

Thời gian cách với lần tử vong trước của nàng đã trôi qua ròng rã hai trăm năm rồi, hiện giờ chính là lúc kịch bản tiểu thuyết vừa mới bắt đầu.

Nguyên chủ Phong Ti La, đường muội của nữ chính Phong Khanh Liên, một pháo hôi không có nhiều đất diễn.

Quyển tiểu thuyết này tên là “Phong Khanh Liên tu tiên truyện”, lấy nữ chính Phong Khanh Liên làm mạch truyện chính, xen lẫn giữa câu đố về thân thế của nàng ta và chuyện xưa về tình cảm gút mắc giữa nàng ta cùng với hai vị sư huynh và mấy vị nhân trung long phượng khác.

Nữ chính Phong Khanh Liên là con gái của gia chủ Phong gia - thế gia tu tiên, mẫu thân không rõ, cha không thương, mẹ kế không yêu. Từ nhỏ nàng ta không phải bị coi thường thì chính là bị bỏ lơ không quan tâm đến, chỉ có một lão nô đối đãi với nàng ta vô cùng tốt. Phong Khanh Liên vốn có băng linh căn, dung mạo xinh đẹp nhưng lại cố ý giả vờ là khúc củi mục ngũ linh căn, để tóc mái thật dài cắt ngang trán che đi dung nhan xinh đẹp khiến người ta cho là nàng ta mặt mũi rất xấu. Sau khi rời khỏi Phong gia đến đệ nhất tiên môn là Côn Luân bái Ti Hằng đã phi thăng làm sư phụ, thế nhân mới biết nàng có băng linh căn, đồng thời dung mạo còn rất xinh đẹp.

Từ đó về sau, nữ chính một bước lên mây, nàng ta vừa tu tiên vừa nhặt ngón tay vàng, vừa yêu đương vừa điều tra bí ẩn về thân thế của mình. Cuối cùng nàng ta tìm được mẫu thân, ở bên Nhị sư huynh, trở thành người mà ai cũng ghen tị.

Nguyên chủ Phong Tư Lạc là con gái của đệ đệ gia chủ Phong gia - Phong Tiêu. Nàng và nữ chính rất giống nhau ở vài phương diện, đều không có mẹ từ nhỏ, đều là khúc củi mục ngũ linh căn trong mắt mọi người. Chẳng qua nàng khác với nữ chính ở điểm nữ chính cố ý ngụy trang bản thân thành ngũ linh căn, còn nguyên chủ thì thật sự đúng là khúc củi mục.

Còn một điểm khác nữa là gia chủ Phong gia ngoài mặt trông như mặc kệ nữ chính, nhưng tất cả đều vì muốn bảo vệ nữ chính. Ông ta vẫn luôn phái tâm phúc bảo vệ nữ chính, từ nhỏ đã cung cấp tài nguyên tốt nhất Phong gia cho nữ chính. Nữ chính băng linh căn có thể ngụy trang thành củi mục ngũ linh căn, có thể che giấu kín kẽ mỹ mạo của nàng ta, tất cả đều nhờ có gia chủ Phong gia. Cuối cùng nàng ta đến được Côn Luân bái sư cũng là vì có gia chủ Phong gia cố hết sức thúc đẩy. Còn cha và mẹ kế của nguyên chủ nhìn như đối xử tốt với nguyên chủ, thực ra bọn họ đang nuôi nguyên chủ như một món hàng, sau khi lớn rồi thì treo giá.

Bởi vì nguyên chủ rất đẹp.

Theo như kịch bản, nguyên chủ bị Lạc Phong thành chủ để mắt, Lạc Phong thành chủ tặng cho Phong Tiêu một lượng lớn tài nguyên tu luyện, cưới nguyên chủ về làm tiểu thiếp. Lạc Phong thành chủ phong lưu đa tình lại hay thay đổi, không được mấy tháng đã chán ngán nguyên chủ, ném nàng vào hậu viên rồi mặc kệ, còn Phong gia cũng chả thèm để tâm đến nguyên chủ bao giờ.

Về sau, Lạc Phong thành chủ thích nữ chính, lại muốn có nữ chính mà không được, rồi lôi nguyên chủ ra làm thế thân, còn cố tình lôi kéo nguyên chủ ra khiêu khích nữ chính.

Đó là lần cuối cùng nữ chính và nguyên chủ gặp nhau, khi trước là đường tỷ muội, tới bây giờ đã khác nhau một trời một vực. Nguyên chủ cầm bầu rượu rót rượu hầu hạ người khác, nữ chính ngồi ngay ngắn giữa đài được người người săn đón, xung quanh là mấy nam nhân ưu tú ái mộ nàng ta. Tạo thành sự so sánh cách biệt rõ ràng.

Giữa lúc đó còn có người cố tình nhắc đến, nguyên chủ và nữ chính có quan hệ đường tỷ đường muội. Nhưng khi đó nữ chính đang hiểu lầm gia chủ Phong gia là hung thủ giết chết nương của nàng ta, cộng với những việc khi còn nhỏ nàng ta phải trải qua, nàng ta luôn ghi hận người của Phong gia trong lòng. Vậy là nàng ta lạnh lùng nói: “Ta có thù với Phong gia, người của Phong gia đều là cừu nhân của ta.”

Cũng bởi vì câu nói này, sau khi trở về Lạc Phong thành chủ cũng gọi người đi xử lý nguyên chủ. Từ đó về sau nguyên chủ không còn xuất hiện nữa, cụ thể sống chết ra sao thì trong tiểu thuyết không hề lý giải gì thêm.

Sắp xếp lại ký ức một chút, Phong Tư Lạc lại không nhịn được muốn chửi mẹ nó. Bởi vì mấy ngày trước Lạc Phong thành chủ đã gặp gỡ nguyên chủ, thời gian bị đưa đi làm tiểu thiếp cũng sắp đến rồi.

Nói không chừng Lạc Phong thành chủ kia đã đưa tài nguyên này kia tới rồi.

Phong Tư Lạc cảm thấy thật là bi đát. Lần trước xuyên vào, sư phụ nguyên chủ muốn thải bổ nàng bất cứ lúc nào, nàng không thể không bỏ trốn trong đêm để giữ mạng. Lần này thì là phụ mẫu nguyên chủ muốn đưa nàng đi làm tiểu thiếp, nàng lại phải bắt đầu kiếp sống đào vong.

Nhưng may mắn thay, so với kiểu nguy cơ sớm tối như lần trước, tình cảnh lần này tốt hơn rất nhiều. Chí ít cỗ thân thể này không phải thể chất huyền âm gì đó, không cần phải thời thời khắc khắc lo bị người ta thải bổ.

Cao thủ Phong gia đông đảo, hộ vệ nghiêm mật, một kẻ Luyện Khí tầng hai như nàng chắc chắn không thể trốn thoát được. Trước hết nàng phải kiếm cớ rời khỏi Phong gia đã.

Lúc này mấy thiếu nữ trang điểm lộng lẫy dắt díu nhau tiến đến, cười nói: “Ti La muội muội, các tỷ tỷ đến thăm ngươi này.”

Phong gia là một đại gia tộc, nhân khẩu trong nhà đông đúc, nam nhân Phong gia lại còn thê thiếp không ít, con đàn cháu đống. Nguyên chủ và tỷ muội cùng cha khác mẹ đã ba người, đường tỷ muội có tận mười người. Mấy nữ hài tử này chỉ cần có dung mạo kha khá thì đều sẽ được lớn lên trong nuông chiều, sau khi lớn lên sẽ được đưa đi kết thông gia hoặc là gả cho người khác làm tiểu thiếp đổi lấy lợi ích, trên cơ bản đều là công cụ hình người. Hết lần này đến lần khác, những nữ hài tử này còn thấy thích thú, không tự vấn bản thân tu luyện cho giỏi để bản thân mạnh lên nắm giữ vận mệnh của bản thân. Từng người một đều bị tẩy não, chỉ biết ganh đua tranh đấu ở hậu trạch, chỉ muốn gả cho một nam nhân lợi hại.

Phong gia đúng là vừa rác rưởi vừa thối nát.

Là một trong những nữ hài tử thuộc thế hệ này, mặc dù nguyên chủ chỉ mới mười bốn tuổi, dung mạo lại được công nhận là đẹp nhất.

Trong lúc Phong Tư Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, mấy nữ hài tử đã trông thấy ngọn lửa sinh động như thật giữa mi tâm của nàng, cả bọn đều sợ đến ngây người.

Dung mạo nàng vốn không tục tằng, trên mi tâm có thêm nốt đỏ kia, toàn thân Phong Tư Lạc đột nhiên có thêm chút ít cảm giác yêu dị.

“Ngươi… Trên mi tâm của ngươi là gì kia?”

Trong lòng Phong Tư Lạc thầm thấy kỳ quái, nhưng mặt ngoài vẫn làm như không có gì. Nàng chậm rãi tiến đến trước gương, rồi cũng hơi ngây người.

Nguyên chủ và thân thể Tư Lạc mà nàng xuyên vào lần trước có chừng năm sáu phần tương tự. Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là mi tâm của nàng tại sao lại có thêm một thứ giống như ngọn lửa thế?

Buổi sáng lúc nguyên chủ trang điểm đâu có thứ này.

Vậy là nó từ đâu mà ra?

Hơn nữa, tại sao hình dạng của thứ này lại giống với đồ án trên chuôi đao của Ma đao đến vậy?

Trong lòng nàng đã dậy sóng, nhưng nàng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Nàng chậm rãi lấy ra một hộp son phấn, kéo một tỷ muội trong số bọn họ qua, vẽ lên cho nàng ta một cái giống kiểu dáng như trên mi tâm của mình, vẽ xong mới cười hỏi: “Đây là hoa văn mà ta mới nghĩ ra được, đẹp không?”

Vị tỷ muội kia nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn Phong Tư Lạc. Trong ánh mắt chế giễu của mấy người tỷ muội còn lại, nàng ta cười miễn cưỡng, lau đi.

Hoa này nhìn thì đẹp mắt, nhưng có Phong Tư Lạc ở bên cạnh để so sánh, mang đến cho người khác cảm giác như bắt chước bậy bạ, không bằng không vẽ.

Nàng ta lén trợn mắt nhìn Phong Tư Lạc một chút, tại sao mới không gặp có một ngày mà lại cảm thấy Phong Ti La đẹp lên nhiều vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Liễu đình phong tĩnh nhân miên trú, trú miên nhân tĩnh phong đình liễu - Tô Thức.

*Tô Thức: hay còn biết đến là Tô Đông Pha, là nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Tống. Ông được mệnh danh là Bát đại gia Đường Tống. Cha ông - Tô Tuân cùng với em trai của ông là Tô Triệt cũng đều thuộc Bát đại gia Đường Tống. (Bát đại gia Đường Tống là tám nhà thi hào nổi danh thời Đường - Tống; tức giai đoạn thế kỉ VII - XIII)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp