Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Và Sư Tôn Của Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 1: Ti Hằng, ta đau quá


1 năm

trướctiếp

“Hôm nay Triệu mỗ mời chư vị cùng đến đây là để thương lượng đối phó với chủ nhân Ma đao là Tư Lạc như thế nào. Mặc dù Tư Lạc có Ma đao trong tay nhưng Triệu mỗ tin rằng chỉ cần chúng ta liên thủ lại với nhau tất có thể giết chết Tư Lạc.”

Triệu Lộ Nhân vừa nói xong, biểu cảm của mười mấy người có mặt trong đại sảnh càng trở nên căng thẳng hơn. Sáu chữ “Tư Lạc - chủ nhân Ma đao” cứ như một câu kim cô chú* khiến thần kinh bọn hắn căng lên.

*Kim cô chú: bài chú Khẩn Cô Nhi Chú mà Đường Tăng dùng để răn Tôn Ngộ Không.

Triệu Lộ Nhân thấy thế vội nói tiếp: “Các vị cũng đã biết, mấy năm nay Tư Lạc hãm hại lừa gạt không ít thiên tài địa bảo thần binh lợi khí. Triệu mỗ không cần đến những món đồ này, chư vị cứ việc chia nhau.”

Trong đại sảnh vang lên tiếng nuốt nước bọt, mọi người ở đây nghĩ đến không ít thiên tài địa bảo và thần binh lợi khí trong tay Tư Lạc, tim không khỏi đập rộn lên.

Nếu có thể giết chết ma nữ Tư Lạc, dù chỉ được chia chút ít thì cũng là cơ duyên mà cả đời người khác cũng khó có được.

Trong lúc bọn hắn chìm vào trong ảo tưởng tốt đẹp, một tiếng phụt khẽ vang lên giữa đại sảnh, đó là tiếng binh khí đâm vào da thịt.

“A… Ma đao… Ma đao…” Người ở gần Triệu Lộ Nhân nhất chỉ vào Triệu Lộ Nhân mà hô to, tè ra quần, nhảy khỏi chỗ ngồi.

Triệu Lộ Nhân còn chưa kịp hay biết xảy ra chuyện gì, hắn đang muốn nói gì đó để trấn an một vài người đột nhiên trở nên hốt hoảng thì liền nghe thấy càng nhiều người hơn chỉ tay vào hắn mà hét gọi Ma đao.

Triệu Lộ Nhân mơ hồ cảm giác được ngực bụng hình như có hơi đau nhói. Thế là hắn cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu.

Một thanh đao cắm vào chính giữa lồng ngực hắn, toàn thân thanh đao là màu đen u tối, xung quanh thanh đao có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, máu tươi trên người hắn chỉ chốc lát đã biến mất.

Ma đao!

Mặt mày Triệu Lộ Nhân tràn đầy hoảng sợ, Tư Lạc đến rồi ư?

Người trong đại sảnh sợ tè ra quần, trốn chạy ra bên ngoài. Tu vi của bọn hắn đều không chênh lệch so với Triệu Lộ Nhân, Ma đao đã có thể thần không biết quỷ không hay cắm vào ngực Triệu Lộ Nhân, vậy khó đảm bảo được một giây sau nó sẽ không cắm vào người bọn hắn. Lúc này bọn hắn đều cảm thấy hối hận sâu sắc, tại sao lại nhất thời bị ma quỷ xúi giục mà đến gặp cái gã chết tiệt Triệu Lộ Nhân kia chứ?

Nhưng bọn hắn chỉ vừa chạy ra đến ngoài cửa đại sảnh thì đã không thể không lùi lại về sau từng bước một.

Một nữ nhân chậm rãi đáp xuống từ giữa không trung.

Một nữ nhân xinh đẹp vô cùng, da thịt trắng hơn tuyết, tóc đen dài như vẩy mực, đôi mắt ẩn tình, miệng anh đào nhỏ nhắn hơi cười. Trên người nàng mặc một bộ y phục màu máu đỏ, chỉ dùng một chiếc đai lưng màu đen buộc bên hông phác họa ra bờ eo thon tiêu hồn.

Đây là một nữ nhân mà bất kỳ một nam nhân nào vừa nhìn thấy cũng đều muốn nhào tới, nhưng bây giờ bọn hắn chỉ muốn tránh nàng càng xa càng tốt.

Bởi vì nàng chính là chủ nhân của Ma đao - Tư Lạc.

Tư Lạc vốn là đệ tử thân truyền của trưởng lão Nguyên Anh - Hoài Doanh của Thăng Tiên Môn, một trong Thập đại tiên môn, từ nhỏ nàng đã được Hoài Doanh xem như hòn ngọc quý trên tay mà nuôi lớn. Sau khi đột phá Kim Đan hậu kỳ vào hai trăm năm trước thì đột nhiên phản bội sư môn, từ đây không chỉ lăn lộn qua lại với ma tu mà còn không biết sống chết tu luyện Ma đao.

Còn Ma đao, không ai biết nó đến từ đâu, vài nghìn năm trước nó đột nhiên xuất hiện tại Thần Hi giới, sau này đã khơi lên vô số gió tanh mưa máu.

Trong mấy nghìn năm đó, không biết Ma đao đã đổi bao nhiêu đời chủ nhân, nó có thể mang đến cho chủ nhân sức mạnh cảnh giới siêu việt, kẻ có được nó là có được chìa khóa giết người vượt qua giới hạn cách biệt giữa các cảnh giới. Nhưng không có mấy ai muốn trở thành chủ nhân của nó cả, bởi tất cả những chủ nhân sau khi có được Ma đao đều sống không quá mấy chục năm. Có vài người là vì lạm sát kẻ vô tội bị tu tiên giả giết chết, còn phần lớn những người còn lại là vì phát điên mà chết.

Chủ nhân của Ma đao cuối cùng rồi sẽ phát điên mà chết, hơn nữa sau khi chết đi, linh hồn sẽ bị Ma đao hấp thụ, đến cả cơ hội đầu thai chuyển thế còn chẳng có.

Còn Tư Lạc thì lại là một ngoại lệ, nàng có được Ma đao từ hai trăm năm trước, đến nay, hai trăm năm trôi qua mà nàng vẫn sống an ổn, không hề có dấu hiệu bị điên.

Nhưng có lẽ nàng cũng đã điên từ lâu rồi.

Nếu nàng không điên thì tại sao sau khi luyện Ma đao lại vung đao giết chết sư phụ Hoài Doanh của nàng, từ đó trở thành đối tượng truy sát số một của Thăng Tiên Môn? Rồi lại làm sao dám hãm hại lừa gạt các đại môn phái tu tiên, lấy đi rất nhiều thiên tài địa bảo thần binh lợi khí của họ? Rồi lại làm sao truy sát mấy nghìn người chỉ vì muốn báo thù cho một ma tu?

Phong Tư Lạc chậm rãi nâng cánh tay phải của mình lên, năm ngón tay xòe ra, Ma đao cắm trên ngực Triệu Lộ Nhân liền ngoan ngoãn bay vào trong tay nàng.

Ngón tay tinh tế trắng nõn, thân đao đen nhánh u ám, cùng nhau bị ngọn lửa thiêu đốt. Đây là hình ảnh vô cùng có tính công kích.

Đẹp vô cùng và cũng khủng bố vô cùng.

“Triệu Lộ Nhân, Hàn Băng Tử, Liễu Lão Tà, Tưởng Phong, Thượng Quan Hoành, trong số những kẻ giết chết U U Tử năm xưa chỉ còn lại năm người các ngươi. Bây giờ các ngươi cũng sắp được đoàn tụ với nhau rồi.” Ma đao trong tay Phong Tư Lạc chậm rãi chĩa về phía năm người sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười vô cùng ôn hòa.

Ma đao trong tay nàng bay vọt ra ngoài, năm người kia vốn còn định thúc đẩy những người khác cùng nhau đối phó nàng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Ma đao đã bay xẹt qua trên người bọn hắn. Đến khi bọn hắn kịp phản ứng, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy cái lỗ to trên lồng ngực mình.

Mười mấy người còn lại bị dọa cho run lẩy bẩy, từng kẻ một chân run run chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Phong Tư Lạc không thèm để ý đến bọn họ, hôm nay nàng đến đây chỉ để báo thù cho U U Tử. Bây giờ thù lớn đã báo xong, nàng cũng có thể tìm một nơi chốn tốt để táng thân rồi.

Nàng xoay người như sắp rời đi, mắt đã thấy từ phía xa có một bóng trắng bay đến.

Tốc độ của đối phương cực nhanh, nàng chớp mắt một cái, người còn cách nàng ở phía xa xa mấy chục cây số hơn đã xuất hiện ở cách mấy trăm mét. Áo trắng giày trắng, gương mặt tuấn mỹ, khí chất thanh lãnh, mi mắt như sao sáng nơi núi xa, khí chất như đóa sen trên nền tuyết.

Phong Tư Lạc khá bất ngờ, chợt nở nụ cười: “Là ngươi ư!” Giọng nói của nàng mang vẻ vô cùng phức tạp.

Năm cái thi thể trên đất và mười mấy người còn đang kinh hoảng, từng kẻ một đều lọt vào trong mắt Ti Hằng. Hắn nhìn về phía Tư Lạc và Ma đao trên tay nàng, hắn cau mày, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy Ma đao trong tay Tư Lạc vung lên, hơn mười đạo hàn quang bay xẹt về phía mười mấy người kia.

Mười mấy người nọ bất lực trốn tránh, chỉ biết trừng to mắt hoảng sợ mà nhìn. Ti Hằng vội vàng chạy đến, tay áo vung lên, tất cả hàn quang đều bị hút hết vào trong tay áo hắn, hóa thành từng hạt tinh quang rồi biến mất. Trong lúc hắn chọn cứu những kẻ kia, thân hình nàng lóe lên chạy mất.

“Đa tạ tiền bối cứu mạng.” Mười mấy người nọ vội vàng nói cảm ơn.

Ti Hằng cau mày nhìn chút ít tinh quang trong tay áo mình, một giây sau liền đuổi theo về phía Tư Lạc. Hơn mười đạo hàn quang mà Tư Lạc vung ra nhìn thì hung hiểm nhưng không đủ đả thương người khác, xem như hắn không đỡ giúp đám người kia thì mấy người họ cũng không bị thương.

Sở dĩ nàng vờ như muốn đả thương bọn hắn chỉ là vì lừa hắn, để nàng tranh thủ thời gian chạy trốn.

Nhưng nàng không chạy thoát nổi.

Tư Lạc biết mình không trốn thoát được, trên thực tế nàng cũng sắp chết rồi.

Vốn dĩ nàng trốn chỉ vì không muốn chết trước mặt Ti Hằng mà thôi.

Nàng lảo đảo tiến vào trong một cái huyệt động, tiện tay bố trí chút kết giới ở cửa hang. Lòng ngực đau nhói lên, nàng ngã khuỵu xuống, Ma đao tự động bay đến dưới người nàng, nâng cơ thể nàng từ từ đáp xuống đất, không để nàng rơi thẳng đập xuống đất.

Nhưng cuối cùng, cơ thể đã sớm suy nhược bắt đầu nôn ra máu. Máu của nàng rơi xuống mặt đất, Ma đao liền nhanh chóng thiêu đốt hấp thụ hết, trên mặt đất sạch sẽ trở lại.

“Nếu ở thời hiện đại, ngươi chắc chắn rất được hoan nghênh.” Không để lại bất cứ thứ gì, quá trình thiêu đốt sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng ô nhiễm nào, đúng là Thánh thủ xử lý rác thải mà người hiện đại thiết tha mơ ước.

Phong Tư Lạc xuyên đến từ thời hiện đại.

Nói đúng hơn, nàng xuyên sách.

Hai trăm năm trước, nàng ngủ một giấc tỉnh dậy là phát hiện mình xuyên không, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên mà bản thân đã xem cách đó không lâu. Lúc ấy nàng ngơ ngẩn cả người.

Càng hỏng bét hơn chính là cỗ thân thể Tư Lạc mà nàng xuyên đến chỉ có thể xem là một pháo hôi trong quyển tiểu thuyết đó. Là kiểu pháo hôi đáng thương tên tuổi chỉ xuất hiện được mấy lần.

Vận mệnh của nguyên chủ Tư Lạc trong tiểu thuyết mà nàng xuyên vào vô cùng bi thảm. Cơ thể nàng thuần âm, cũng chính là thể chất lô đỉnh thường được nhắc tới. Tu tiên giả giao hợp với người có thể chất thế này không chỉ tu luyện ít thu lợi nhiều, bọn hắn còn có thể hấp thụ tu vi của người thuần âm mà không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Loại thể chất thế này cực kỳ hiếm có, nhưng mỗi khi xuất hiện thì trên cơ bản đều lưu lạc trở thành công cụ tu luyện của người khác.

Nguyên chủ không biết nàng có cơ thể thuần âm, người biết được chỉ có sư phụ Hoài Doanh của nàng. Hoài Doanh nhận nàng làm đồ đệ, mang đến cho nàng đủ loại tài nguyên tu luyện, không phải vì thật sự yêu thương nàng mà là muốn biến nàng thành công cụ quan trọng để hắn tấn thăng Hóa Thần kỳ.

Vì thế tới tận bấy giờ Hoài Doanh chưa từng dạy pháp thuật hữu dụng nào cho nguyên chủ còn lừa nàng rằng nàng tu luyện công pháp đặc thù, trước Nguyên Anh thì sẽ như thế, chờ sau khi lên Nguyên Anh sẽ khác. Nguyên chủ là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà chỉ biết một chút ít pháp thuật cơ bản, còn lại những thứ khác thì đều không biết. Người khác chỉ cho rằng nàng bị sư phụ chiều hư, không ngoan ngoãn học hành mà không biết nguyên chủ chỉ là đồ ngốc bị lừa gạt mà thôi.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đã bị Hoài Doanh thải bổ, sau đó bị cầm tù trong mật thất sống không được chết không xong, sống một cuộc sống của lô đỉnh qua mấy trăm năm. Sau này nàng được người ta phát hiện, nguyên chủ cũng chỉ nhận được một tiếng cảm thán đáng thương, bị người nọ chưởng một chưởng chết đi.

Mà vào hai trăm năm trước, Phong Tư Lạc vừa mới xuyên vào, tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, tính toán thời gian một chút liền phát hiện sắp cận kề thời gian bị đem đi thải bổ, thế là nàng bỏ trốn trong đêm.

Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, trên đường bỏ trốn nàng gặp được ma tu U U Tử. Mặc dù U U Tử là một ma tu nhưng lại đối xử với nàng rất tốt, bị nàng lừa gạt bảo vệ cho nàng, sau đó còn chết vì nàng. Rồi sau này nữa, vì nàng muốn đối chọi với Hoài Doanh, vì nàng muốn sống, cũng vì muốn báo thù cho U U Tử nên đã chọn ký khế ước với Ma đao, trở thành chủ nhân của Ma đao.

Làm chủ nhân Ma đao cũng không phải chuyện gì tốt lành, bởi vì nàng mượn sức Ma đao càng nhiều thì nàng sẽ phải chịu nhiều đau đớn hơn. Các đời chủ nhân Ma đao đều hóa điên trong khoảng thời gian rất ngắn cũng là vì không chịu nổi những đau đớn này.

Mà sở dĩ nàng có thể chịu được lâu như thế chẳng qua là vì kiếp trước của nàng sức khỏe rất yếu ớt, từ nhỏ đã sống trong ốm đau bệnh tật. Vì thế nàng không chỉ có năng lực chịu đau mạnh mà nàng còn vô cùng sợ chết, giữ suy nghĩ sống thêm một ngày là lời thêm một ngày, có khổ sở có đau đớn hơn nữa nàng cũng không buông bỏ.

Nhưng tinh thần lực có mạnh mẽ hơn nữa mà cơ thể tàn tạ cũng không chống đỡ nổi.

Bây giờ nàng sắp chết rồi.

“Cả kiếp này của ta, đáng giá.”

Ở thời hiện đại nàng là một người ốm yếu, bác sĩ luôn nói nàng sống không quá hai mươi. Bây giờ nàng không chỉ sống hai trăm năm mà còn trải qua trầm bổng trập trùng, tạo nên uy danh hiển hách ở Thần Hi giới, phong quang vô hạn, nàng rất thỏa mãn.

Thời điểm hiện giờ cách với khi kịch bản tiểu thuyết bắt đầu ước chừng hai trăm năm. Hai trăm năm sau sẽ không còn một ai cảm thán nàng đáng thương nữa, người khác có nhắc đến nàng, chí ít cũng là cắn răng nghiến lợi nhỉ?

Ngẫm lại thấy cũng khá vui sướng đấy chứ!

Tầm mắt nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng chậm rãi tiến đến.

“Ti Hằng, đồ vương bát đản nhà ngươi.” Nàng đưa tay ra.

Người kia không động đậy.

Họa chăng chỉ là ảo giác trước khi chết mà thôi.

“Ti Hằng, ta đau quá.” Nàng lẩm bẩm nói, tay vô lực rủ xuống.

Người kia tiến về phía trước một bước, tay của nàng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, nhưng nàng đã không còn hay biết gì.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, nữ chính lại xuyên tiếp, bộ này ngọt sủng, nhạc dạo khôi hài, và cả thoải mái vả mặt nữa, cực kỳ đáng đọc đấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp