Sau khi một nhóm ba người thành lập, cuộc sống ngột ngạt nhàm chán của Ninh Dĩ Mạt đã bị hai thiếu niên này phá vỡ. Ngoài việc mỗi tuần đều đặn cùng bọn họ ra phía sau núi học trộm kỹ năng chiến đấu, cô bé còn thường xuyên đi theo hai người đi dạo, thả diều, chơi poker và ăn uống cùng nhau.
Cô Giang Ninh là người rất giỏi tìm thú vui, ngay cả Cô Từ Hành cũng phải khâm phục vì thằng nhóc luôn có thể tìm ra được nhiều địa điểm thú vị và ý tưởng độc đáo. Sau mùa xuân, càng có nhiều thứ để chơi hơn.
Có lúc Cô Giang Ninh tỏ ra thần bí kéo cả ba người ngồi đến trạm cuối của chuyến xe buýt số 3, sau đó dẫn bọn họ đi vòng vèo vào một cánh đồng cải dầu rộng lớn. Cô Giang Ninh dạy bọn họ cách bắt ong bằng những chai thuốc rỗng đã bị vứt; hoặc dạy bọn họ cách chẻ tre, cắm một cành cây vào giữa, đặt mạng nhện phía trên, làm một chiếc võng lưới đơn giản. Cầm võng lưới để bắt chuồn chuồn trên cánh đồng lúa xanh, từng con một dính lên trên đó. Đôi khi Cô Giang Ninh sẽ dẫn bọn họ đi đến vùng nông thôn ở ngoại ô hái dâu tằm ăn, hai người thiếu niên đua nhau trèo lên ngọn cây. Còn Ninh Dĩ Mạt thì dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nâng gấu áo lên chờ bọn họ ném dâu xuống.
Dâu tằm tuy ngọt, nhưng nếu ăn nhiều sẽ khiến lưỡi và môi bị nhuộm thành màu tím. Khi đó cả ba lại nhìn vào dáng vẻ của nhau rồi bật cười đủ kiểu. Ninh Dĩ Mạt không nhớ lúc cười mình ngốc đến mức nào, theo như lời Cô Giang Ninh nói: cười đến mức thở hổn hển người ta tưởng rằng cô bé sẽ cười đến ngất mất. Cho đến nhiều năm sau, Ninh Dĩ Mạt nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc đó, trong cánh đồng xanh, chiếc áo trắng của chàng trai tung bay; trên cành dâu, những đôi chân nhỏ đung đưa, chạng vạng tối, cánh đồng đầy chuồn chuồn đỏ… Những năm tháng ấy, như ngày đầu tiên mặt trời mọc, như trăm hoa đua nở - là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời họ.
Ngoài hoạt động nhóm ba người này, Cô Từ Hành và Cô Giang Ninh thỉnh thoảng cũng đưa Ninh Dĩ Mạt đi chơi riêng nhưng cách của hai người quá là khác nhau. Cô Giang Ninh đi theo con đường “bàng môn tả đạo”, đưa cô bé đến những nơi chơi bời. Không phải dẫn Ninh Dĩ Mạt đi tiệm net chơi điện tử, thì là dẫn cô bé đi xem thằng nhóc và những tên vị thành niên ngoài xã hội trượt băng. Ninh Dĩ Mạt hoàn toàn không thích những thứ này, dù có đi cũng chỉ ngơ ngác ngồi một góc. Cô Giang Ninh không hề keo kiệt, còn hào phóng mua cho cô bé một chai nước cam hoặc một gói snack để cô bé có thứ gì đó nhâm nhi khi ngồi ở góc. Đôi lúc có một số thanh niên bất hảo chỉ vào Ninh Dĩ Mạt, cười nhạo Cô Giang Ninh: 
- Cậu lại dẫn theo bình dầu nhỏ của cậu đến à? Mẹ con bé đâu rồi? 
Cô Giang Ninh nghe xong cũng không tức giận, trong miệng cười toe toét với cây kẹo mút. Nở nụ cười nham hiểm, nói: 
- Hỏi em gái cậu đi.
Cô Từ Hành thì chọn con đường “chánh đạo”, dẫn cô bé đến những nơi lành mạnh và tốt cho sức khỏe. Lúc đầu, Cô Từ Hành dạy Ninh Dĩ Mạt ca hát, Ninh Dĩ Mạt học được một số bài. Chẳng hạn như "Chú bé", "Hoa lài" và "Cỏ phong lan",... đều là Cô Từ Hành dạy cả. Lúc dạy cô bé hát, Cô Từ Hành kiên nhẫn ngồi sang một bên đệm đàn piano cho cô bé. Tuy nhiên, khả năng cảm nhạc của Ninh Dĩ Mạt thực sự quá kém. Luyện đến cuối cùng, Cô Từ Hành vừa lắc đầu vừa xoa trán ra vẻ sống không bằng chết. Dần dần, Cô Từ Hành cũng không dạy cô bé hát  nữa mà thay vào đó kể chuyện cho cô bé nghe. Trình kể chuyện của Cô Từ Hành thua xa Cô Giang Ninh, thằng bé luôn cầm cuốn "Truyện cổ Andersen" ngồi ngay ngắn trước cây đàn piano và chậm rãi đọc đoạn văn mà thằng bé cho là rất hay: 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play