Sở trưởng Mã tỏ ra bí ẩn ghé sát vào Lý Siêu nói nhỏ:
- Có trời mới biết cô bé đó là thần thánh phương nào. Hơn nửa đêm mà cấp trên còn cho người tới gõ cửa nhà tôi, bảo tôi đích thân đến đây thả người.
Lý Siêu há hốc, hồi lâu mới bình tĩnh lại: - Vậy còn ba người này nên xử lý thế nào ạ?
- Xử lý nghiêm vào! - Sở trưởng Mã ngáp một cái, xua tay với vẻ rất mất kiên nhẫn: - Lẽ ra bọn họ nên trả giá cho những chuyện mình làm từ đời kiếp nào rồi ấy!
Ba người ra khỏi cổng lớn, bị không khí lạnh bên ngoài làm cho run rẩy.
- Tuyết rơi rồi ư? - Quản Tiểu Triều sụt sịt, nhìn con đường trắng xoá bên dưới bậc thang rồi ngơ ngác hỏi.
Chỉ có thời gian nửa đêm mà mặt đất bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng. Trời chưa sáng hẳn, xa xa là một mảnh mờ mờ ảo ảo nhưng ánh tuyết xung quanh lập loè khiến hai mắt bọn họ hơi chói. Ninh Dĩ Mạt nghĩ thầm, thảo nào hôm trước sương mù bao phủ thành phố khiến người ta khó chịu thôi rồi. Hoá ra là điềm báo tuyết sắp sửa rơi. Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, vô thức duỗi tay ra để vài bông tuyết như hạt muối đậu lại trên đầu ngón tay của cô khiến mấy ngón tay vốn đã lạnh cóng lại càng thêm lạnh.
Mỹ Sa rụt cổ, kéo cổ áo khoác thật chặt. Cô nàng dậm chân, nói:
- Tiêu rồi, thời tiết thế này chắc là không bắt xe được đâu.
Quản Tiểu Triều cốc đầu cô ấy một cái, nói:
- Được thả ra là may mắn lắm rồi, còn bắt xe nữa! Đi về trường thôi, tôi mời các cậu ăn sáng.
Cậu ấy vừa mới dứt lời, phía bên kia đường đối diện bậc thang chợt sáng lên ánh đèn ấm áp và sáng ngời. Ánh sáng xuất hiện rất bất thình lình như thể ai đó đột nhiên ấn vào nguồn sáng chính trên sân khấu, làm cả ba người giật thót. Đến giờ bọn họ mới để ý thấy có một chiếc xe đỗ ở ven đường. Lúc này những bông tuyết dày đặc bị ánh đèn xe chiếu rõ hình hài, đang bay loạn xạ.
- Má ơi, limousin! Trời đất quỷ thần thiên địa, hay là Maybach nhỉ? - Quản Tiểu Triều hà hơi vào lòng bàn tay, rồi quay mặt nhìn Ninh Dĩ Mạt nói: - Tranh thủ nhìn mấy lần đi, xe này không dễ thấy đâu.
Chợt thấy Ninh Dĩ Mạt nhìn chiếc xe đó với vẻ mặt rất bất an, cứ như vừa mới gặp phải thứ gì không nên thấy vậy. Cùng lúc đó, cửa sau lặng lẽ mở ra. Một người đàn ông từ trong xe khom người bước xuống, chiếc ô màu đen bung ra trên đầu tạo thành tiếng “phăng". Người nọ cầm ô, chậm rãi bước lên bậc thang. Mép ô hạ thấp không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vẫn thấy được vóc dáng vững chãi cao lớn. Cổ hơi nghểnh cao lộ ra đường cong ngạo nghễ, lan tỏa khí chất không giống người thường. Ninh Dĩ Mạt im lặng ngắm nhìn bóng người đó, hai vai khẽ run lên, hai chân nặng như đeo gông cùm.
Người nọ dừng bước khi chỉ còn cách bọn họ hai bậc thang. Mặc dù đứng ở chỗ thấp hơn, vậy mà anh vẫn cao hơn ba người bọn họ một chút. Mỹ Sa đang đưa tay lên miệng hà hơi thì bỗng khựng lại, sửng sốt nhìn người đàn ông vừa tới. Một giây sau đó, người nọ nghiêng ô ra sau để lộ gương mặt cực kỳ nổi bật bên dưới chiếc ô. Đồng tử Ninh Dĩ Mạt lập tức co rút, cô bất giác hơi hơi run lên.
Người đàn ông nheo đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, ngắm nhìn Ninh Dĩ Mạt hồi lâu thông qua màn tuyết mới mở miệng nói một câu không rõ hàm ý:
- Dĩ Mạt à, đã lâu không gặp!
Giọng nói thật trầm, giống tiếng thở dài hơn.
Ninh Dĩ Mạt mấp máy đôi môi, dồn nén hết tất cả những cảm xúc nên được dồn nén. Cô khẽ đáp lại một tiếng hết sức ngoan ngoãn: - Dạ anh!
- Sao cứ mặc ít hoài vậy, em thật sự không sợ lạnh sao?
Người đàn ông nhíu chặt mày cởi khăn quàng trên cổ mình xuống, không chút do dự choàng lên cho cô. Sau đó thắt lại đàng hoàng, anh ngừng một chút rồi lại duỗi tay phủi đi bông tuyết còn vương trên bờ vai cô. Ninh Dĩ Mạt từ từ ngẩng đầu nhìn anh, tiếng sột soạt khi tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn gần như xoá nhoà gương mặt của anh. Gặp nhau trong tình cảnh này, cứ như gặp lại sau cả đời người. (Autumnnolove x T Y T)
Bên trong chiếc xe rất ấm áp, lúc này ba người đang ngồi ở ghế sau xe đều hơi lo lắng. Quản Tiểu Triều vừa ngồi ngay ngắn, vừa quét nhìn trang bị trong xe. Ninh Dĩ Mạt thấy bầu không khí thật sự quá mức lúng túng, đành phải chủ động nói chuyện:
- Bọn em đến trường Đại học Kinh Tế - Tài Chính ở số 35 đường Minh Châu. Đây là hai người bạn của em, Trần Mỹ Sa, Quản Tiểu Triều.
- Rất vui được gặp mặt. - Người phía trước không hề ngoảnh đầu lại, hờ hững trả lời.
Ninh Dĩ Mạt thuận tiện giới thiệu với Quản Tiểu Triều: - Đây là anh mình, Cô Từ Hành.
- À, anh là người mà…
Cậu ấy còn chưa nói hết, Ninh Dĩ Mạt đã dẫm chân cậu ấy một cái mà sắc mặt không đổi.
Quản Tiểu Triều thức thời câm miệng, cười trừ: - Rất hân hạnh được gặp anh.
Nói xong cậu ấy rất muốn tự vả cho mình một cái, sao mấy từ được nói ra từ miệng cậu ấy lại khiến người khác khó chịu thế này cơ chứ?
Mỹ Sa thoải mái hơn Ninh Dĩ Mạt một chút. Cô ấy mỉm cười chúm chím hất nhẹ cái cằm về trước và đánh giá người đàn ông trong gương chiếu hậu:
- Anh là anh của Dĩ Mạt hả? Anh ruột luôn sao? Vậy mà em chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới anh nhỉ? Dĩ Mạt gọi anh là anh, vậy em cũng gọi anh là anh nha!
Trong gương chiếu hậu, đôi mắt thấu triệt như mặt nước tĩnh lặng trong veo ngước lên. Ánh mắt sắc lẻm dừng lại trên khuôn mặt của Mỹ Sa. Mặc dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng lại khiến cô ấy thấy lạnh sống lưng… ánh mắt của anh chẳng khác nào đã nhìn thấu cô ấy.
Quản Tiểu Triều thấy bầu không khí trầm mặc khó xử, bèn dùng một tay túm Mỹ Sa ngồi lại vị trí rồi nói:
- Linh ta linh tinh! Anh ruột nhà cậu họ Lý mà cậu lại theo họ Trần à?
Mỹ Sa trừng trừng cậu ấy một cái rồi không nói nữa. Quản Tiểu Triều tiếp tục nói thêm vài câu pha trò, mới khiến bầu không khí gượng gạo dịu đi đôi chút.
Lúc xe đi đến Đại học Kinh Tế - Tài Chính, Quản Tiểu Triều khẽ thở phào. Sau khi cảm ơn Cô Từ Hành ngồi ở hàng ghế trước xong, cậu ấy vội vàng kéo theo Mỹ Sa xuống xe. Ninh Dĩ Mạt ngồi ở trong cùng vừa nhích ra khỏi xe vừa suy nghĩ nên nói tạm biệt thế nào, nào ngờ vừa mới nhích tới mép cửa xe đã bị Cô Từ Hành ở hàng ghế trước kêu lại. Cách nói chuyện không chấp nhận bị từ chối như đ1o giờ:
- Dĩ Mạt, em ngồi lại.
Ninh Dĩ Mạt đành phải nói với Quản Tiểu Triều và Trần Mỹ Sa “các cậu cứ về trước đi", rồi ngoan ngoãn lùi lại trong xe. Cô ngồi im lặng, như thể đằng trước có một người cha nghiêm khắc đang ngồi.
Chờ xe đi xa, Mỹ Sa mới mắng một câu về phía sau xe:
- Phách lối cái quần! - Nói đoạn, cô ấy hất mái tóc xoăn dày của mình rồi hít hà tia nắng sớm mai nói: - Chẳng có gì hay, cho rằng mình là ai vậy?
Trần Mỹ Sa quyến rũ trời sinh chưa từng bị người khác phái ngó lơ, lòng tự trọng của cô ấy bị đả kích nặng nề. Lúc này cô ấy chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Cô Từ Hành đó thôi.
Quản Tiểu Triều hờ hững nói: - Người ta lái xe biển số A8 mà bảo chẳng có gì hay, vậy sao mới hay?
- A8 thì sao?
- Người ngồi xe mang biển số này hoặc là có chức sắc ngang ngửa “Thượng Thư" hoặc là người thuộc dòng dõi trâm anh, tệ lắm cũng là con em của nhà cán bộ cao cấp. Nói dễ hiểu hơn, anh ta không máu mặt thì cha mẹ anh ta máu mặt. Có xem báo đài không? Tứ đại tài tử nổi tiếng khắp Kinh Thành còn chưa chắc có cửa xách giày cho anh trai hổi nảy… - Nói đến đây, Quản Tiểu Triều lại cảm thấy phấn khích: - Có một người anh như vậy, không cần biết có phải anh ruột hay không mà vẫn lăn lộn ra nông nỗi hôm nay thì Dĩ Mạt quả là một đóa hoa lạ.
Mỹ Sa như đang suy nghĩ gì đó, ngẩn ra trong gió lạnh một hồi lâu. Cô ấy bỏ lại Quản Tiểu Triều, đi thẳng về phía cổng lớn. Quản Tiểu Triều nhìn theo bóng lưng cô ấy, lẩm bẩm:
- Con cáo nhỏ này đang suy nghĩ gì thế nhỉ? Hầy, đừng đoán suy nghĩ của phụ nữ, có đoán cũng không ra… Về phòng ngủ bù cái đã!
Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Sau khi xuống xe, Ninh Dĩ Mạt cúi đầu đi theo Cô Từ Hành vào trong khách sạn Viễn Dương. Bước vào cửa đã có nhân viên phục vụ ra đón, cung kính đưa hai người họ đến cửa căn hộ penthouse ở tầng cao nhất. Quản lý cực kỳ khôn khéo không hề quấy rầy mà nhanh chóng dẫn người rời đi.
Vào phòng, Cô Từ Hành cởi áo khoác ra treo lên lộ ra vóc người gọn gàng trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Anh vừa đi vừa cởi chiếc cúc thứ hai trên cổ áo sơ mi. Ninh Dĩ Mạt nhìn tấm lưng anh, nghĩ thầm: quả nhiên bọn họ đã cách xa nhau quá lâu, cô cũng chẳng biết từ khi nào anh bắt đầu mặc những màu sắc khác ngoài màu trắng. Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm nhận có hai tầm mắt đang dừng trên mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Cô Từ Hành đã ngồi yên vị trên ghế sô pha và nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Ánh sáng ấm áp làm nổi bật rõ đường nét nam tính trên khuôn mặt anh. Dưới đôi lông mày là đôi mắt sắc sảo, trong ánh đèn mờ hai mắt tỏa ra một chút u ám. Ninh Dĩ Mạt không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt đảo qua vài cái rồi dừng lại trên đôi môi đang mím lại của anh. Vừa nhìn thấy tư thế của anh là cô đã biết thời khắc tính sổ đến rồi, cô vội vàng cấu mạnh vào lòng bàn tay của mình để vành mắt kịp thời đỏ lên khi cô đáp lời.
Cô Từ Hành tính toán thời gian, thấy hù doạ đủ rồi mới móc điện thoại di động ra rồi đứng dậy đi đến ban công. Ninh Dĩ Mạt đứng im tại chỗ không dám hó hé dù chỉ là một động tác nhỏ. Đứng gần nửa tiếng đồng hồ, thấy anh không có vẻ gì là ngừng gọi điện. Cô không khỏi rủa thầm, chừng ấy năm trời mà lòng dạ anh chàng không thấy rộng ra nhưng cái thói thích giày vò sự kiên nhẫn của người ta thì đúng là giỏi hơn thật.
Không ngủ cả đêm khiến cô hơi lơ tơ mơ trong căn phòng ấm áp này, ước gì có thể nằm xuống tức thì. Cô hơi cử động bả vai, rồi co đầu gối. Thấy anh vẫn đưa lưng về phía cô thì vội vàng xoay người lại xoa đầu gối, nào ngờ vừa mới đứng dậy đã thấy người nọ đứng ở bên ngoài cánh cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Anh tiện tay đóng cửa ban công lại, đặt điện thoại xuống bàn trà. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
- Ninh Dĩ Mạt, sao anh không nhớ lý tưởng lúc nhỏ của em là đi bán mì Lan Châu nhỉ?
Vành tai Ninh Dĩ Mạt lập tức đỏ lên.
- Em nhìn em xem, có chỗ nào giống hồi nhỏ không chứ?
Một khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, trông Cô Tư Hành không hề thoát tục hơn bất kỳ người anh trai nào đang sức dạy dỗ em gái nên người.
- Thi trượt, không có ý chí thi lên thạc sĩ cũng không sao cả. Không nghiêm túc tìm việc thì thôi đi, lại còn sa ngã đến mức đánh nhau với một đám người như họ! - Anh hít vào một hơi thật sâu, nói: - Đánh nhau chưa tính, lại còn suýt chút nữa khiến mình bị tống vào tù! Em nhìn em xem, đó là những chuyện mà một cô gái sẽ làm hay sao?
Ninh Dĩ Mạt nào dám tranh luận với anh. Anh mắng, cô cứ cúi đầu. Anh mắng tiếp, cô lại cúi đầu. Cho đến khi cằm Ninh Dĩ Mặt sắp đụng vào ngực, Cô Từ Hành mới dừng lại. Ninh Dĩ Mạt đoán là anh đã mềm lòng, hơi ngẩng đầu lên. Trong mắt có chút ngấn lệ như bao lần trước, nói:
- Anh ơi, em biết lỗi rồi!
Cô Từ Hành hờ hững nhìn cô hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng rất khó thấy. Anh khẽ lắc đầu, giọng điệu dịu đi:
- Em đó, được cái nhận lỗi rất thành khẩn. Chứ em mà cãi là anh kệ em từ đời kiếp nào rồi.
Ninh Dĩ Mạt nghe vậy, lén nhìn anh một cái. Thấy sự u ám trong ánh mắt anh đã tan đi hết, biết rằng lần này thoát nạn thật rồi.
- Qua đây!
Ninh Dĩ Mạt bước về phía trước vài bước, nhưng vẫn đứng cách xa anh.
- Gần thêm chút nữa.
Cô đành ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh rồi đứng im.
Anh bất ngờ chìa tay ra, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm trên má phải cổ. Giọng nói dịu dàng đến lạ:
- Còn đau không em?
Đột nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về anh, thần kinh Ninh Dĩ Mạt lập tức căng thẳng. Cô ngừng thở, gật đầu một cách máy móc.
- Đi tắm rửa đi, rồi chọn phòng ngủ một giấc.
Ninh Dĩ Mạt như nghe được âm thanh từ thiên đường, cuối cùng cô cẩn thận hỏi:
- Anh ơi, khi nào anh về Bắc Kinh?
- Chiều nay.
Ninh Dĩ Mạt còn chưa kịp thở phào, người ta đã nói thêm một câu bằng giọng điệu không cho phép cãi:
- Em về với anh.
Thấy một lúc lâu mà Ninh Dĩ Mạt không đáp lại, anh ngạc nhiên quay đầu. Phát hiện cả người cô chết trân tại chỗ, gương mặt sượng sượng trong hơi khác thường.
- Anh vừa liên hệ một ngân hàng cho em, ngày mai phỏng vấn xong là đi làm luôn. - Cô Từ Hành cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
Ninh Dĩ Mạt cứ như đổi thành một người khác, cô dùng giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn đáp trả:
- Em không đi đâu.
Bầu không khí trong phòng lập tức chùng xuống.
Dường như Cô Từ Hành không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, anh từ tốn xoay người nhìn cô. Cô né tránh ánh mắt của anh, nói rõ từng câu từng chữ:
- Em không đi Bắc Kinh. Anh, anh không thể cứ kiểm soát cuộc đời của em mãi. Em đã lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Cô Từ Hành hít sâu mấy hơi, cố hết sức bình tĩnh nói:
- Trước kia em chọn ở lại Duật Thành một mình cũng nói có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Ninh Dĩ Mạt, em mở to hai mắt mà nhìn tình trạng của em bây giờ đi. Đây là cái mà em gọi là tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình sao?
Ninh Dĩ Mạt mím chặt môi, đáp:
- Em biết cuộc sống hiện tại của em rất kém cỏi trong mắt anh. Nhưng anh ơi người có số, cho dù khó khăn cũng là con đường mà em phải đi, cuộc đời mà em phải sống.
Rõ ràng lời nói có phần tổn thương, nhưng vành mắt Ninh Dĩ Mạt lại đỏ hoe trước.
Cô Từ Hành nhắm mắt, nín thở rồi nói:
- Nửa đêm hôm qua anh nhận được tin nhắn của em có biết anh vui đến nhường nào không? Anh cứ ngỡ đâu cuối cùng em cũng hiểu chuyện, không giận dỗi anh nữa rồi. Nào ngờ anh te te chạy tới nơi này lại là tự anh nghĩ nhiều, trong khi yêu cầu của em chẳng qua chỉ cần một cú điện thoại của anh mà thôi.
Ninh Dĩ Mạt có cảm giác nước mắt trong mắt chực trào, cô nắm chặt mười ngón tay tới độ mấy khớp xương đều tái nhợt.
- Bảy năm trước, em nói em muốn phân rõ giới hạn với anh, anh chỉ cho rằng em đang trong độ tuổi dậy thì không hiểu chuyện nên cái gì anh cũng chiều theo ý em. Dĩ Mạt, em không cảm thấy thời kỳ dậy thì của em quá dài sao?
Ninh Dĩ Mạt hơi nghẹn ngào, vừa tháo khăn quàng cổ vừa đáp:
- Anh ơi, mong anh đừng lấy chuyện dậy thì ra nói nữa. Em 22 tuổi rồi, chứ không phải 12 tuổi. Hôm nay rất cảm ơn anh có thể tới giúp. Em còn chuyện ở trong trường, em đi trước nhé.
Nói xong, cô đưa khăn quàng cổ lại cho Cô Từ Hành rồi xoay người đi. Nào ngờ cánh tay lại bị anh túm chặt, Cô Từ Hành kéo mạnh cô một cái khiến cô loạng choạng ngã trúng người anh. Cả người anh toát lên vẻ giận dữ, mùi hương trong trẻo và nồng nàn trong ký ức của cô nay đã hoá thành mùi hương khiến cô sợ hãi đến độ muốn bỏ chạy. Cô lấy hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng làm sao cô địch lại sức anh?
- Anh không cần biết em bao nhiêu tuổi, anh còn sống một ngày nào thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến ngày đó. Không cho phép em xằng bậy. - Rõ ràng là anh đang rất tức giận, anh thở hổn hển kéo cô đến cạnh sô pha rồi ấn cô ngồi xuống: - Em lên án anh khống chế cuộc đời của em, anh chấp nhận tội danh này. Anh không ngại để em biết thế nào mới thật sự là khống chế!
Ninh Dĩ Mạt không dám đối đầu với anh ngay lúc cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm. Cô cứng đờ ngồi trên sô pha, mím môi không nói lời nào. (Autumnnolove x T Y T)
Cô Từ Hành ngã người lên ghế sô pha, lồng ngực dưới lớp áo sơ mi phập phồng dữ dội. Một tay anh đặt lên lưng ghế sô pha, một tay mò mẫm tìm điều khiển từ xa của TV. Anh bấm mấy cái, rồi dừng màn hình tại một kênh tương đối yên tĩnh. Tiếng người bất chợt vang lên hoà tan bầu không khí căng thẳng chạm vào một cái là nổ hiện tại, hai người mỗi người một góc lẳng lặng giằng co.
Chừng ấy năm trời, cô luôn sắm vai một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Anh đã quen với việc chú mèo lười biếng bên cạnh nằm trên đùi anh phơi nắng, chứ chưa từng nghĩ chú mèo thân thiết và dính anh nhường này sẽ có một ngày thật sự giơ móng vuốt lên phản kháng lại anh.
Chẳng biết đã qua bao lâu, một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt Ninh Dĩ Mạt. Cô máy móc nhận lấy cốc nước, hơi ấm trong lòng bàn tay trái lại khiến cả người cô phải run lên. Cô nhìn những đường nét trên mặt nước xuất hiện từ sự run rẩy của cô, bỗng chốc lấy lại bình tĩnh. Cô cầm chặt cốc, nói:
- Anh, thật ra anh chưa từng nhìn thẳng vào quan hệ của chúng ta. Anh rất tốt với em chẳng qua là vì anh áy náy mà thôi, có điều tổn thương năm đó đã qua cả rồi. Phải, em bị mất đi nửa ngón tay cái, nhưng chỗ vết thương không còn đau từ lâu lắm rồi. Chúng ta đã không còn giống như lúc nhỏ nữa, giờ em là bạn gái của Giang Ninh và người sau này có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời em chỉ có anh ấy.
Căn phòng chìm vào im ắng, những đốm sáng sặc sỡ trên tivi nhấp nháy dữ dội. Đủ thứ màu sáng khác nhau luân phiên bật tắt trên gò má Cô Từ Hành, sắc mặt của anh trắng bệch, vẻ mặt lộ ra mệt mỏi. Anh gục đầu xuống, dùng tay day day giữa trán. Tự nhiên chẳng hiểu tại sao anh lại cười, nụ cười giống như ánh sáng bật lên từ một que diêm trong đêm tối đen - đột ngột và ngắn ngủi.
- Xem ra em lớn thật rồi, biết xoáy vào chỗ đau nhất của người ta nhỉ. - Anh ngừng một nhịp, suy sụp phất tay: - Em đi đi.
Ninh Dĩ Mạt đứng dậy không nói một lời, mở cửa mà không hề quay đầu lại. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu lập tức rơi xuống rào rạc giống một sợi chỉ. Dường như cơ thể vừa mất đi thứ gì đó, cô khẽ trượt dài xuống cánh cửa dày bằng gỗ gụ màu đỏ sẫm và ngồi tựa vào đó. Tay trái nắm chặt từ từ hé mở, ngón tay cái cụt mất một nửa nằm gọn trong lòng bàn tay vô vừa đáng sợ vừa vô tội.
Đôi lúc, con người là loài động vật rất giỏi quên đi nỗi đau. Nếu như không có vết tích gì để nhắc nhở bọn họ, thì những thứ tưởng chừng như cực kỳ đau đớn vào một thời điểm nào đó hoàn toàn có thể phai nhạt dần theo thời gian. Không biết kết cục sẽ như thế nào!
Ninh Dĩ Mạt là một cô bé thật sự bất hạnh, bởi vì mỗi một nỗi đau mà cô từng hứng chịu đều sẽ để lại vết sẹo không thể xoá nhoà trên cơ thể cô - chẳng hạn ngón tay cái bị mất một nửa này. Cô không thể nào phớt lờ sự tồn tại của nó, chỉ cần cô cử động tay là sẽ có thứ nhắc nhở cô rằng: những năm tháng đó vẫn còn đâu đây, và người đó cũng vẫn còn đâu đây. Giống như ký ức của cô về anh mãi mãi không thể xoá nhoà cho đến khi cô chết đi.