Hai người đã ba ngày không gặp, lẫn trong ánh mắt có chút thiếu tự nhiên, Hàn Giang cúi đầu nhìn cô, buông tay, lách người đi ra ngoài mà không nói gì cả.
Cô cũng chẳng bất ngờ, Chung Diêm không có con cái, cũng không có người thân nào khác, trong chiếc điện thoại dành cho người cao tuổi của ông chỉ có đúng hai dãy số điện thoại.
Một số là của Ôn Nhan, số còn lại là của Hàn Giang.
Trước kia không gọi được cho Ôn Nhan, bệnh viện nhất định sẽ liên hệ với Hàn Giang.
Thực ra không phải bệnh tình nghiêm trọng gì, người già rồi tim mạch không còn tốt, huyết áp cũng cao, ra ngoài một mình quả thật rất nguy hiểm.
Hiện tại ông tỉnh rồi, còn mạnh miệng nói không sao, muốn xuất viện, đoán chừng là sợ người của văn phòng phá dỡ và di dời nhân lúc ông không ở nhà mà tới phá.
Ôn Nhan trò chuyện cùng ông một lát, Hàn Giang từ bên ngoài bước vào, tay cầm hai quả táo đã được rửa sạch.
Anh ngồi trên một chiếc ghế khác cạnh giường gọt táo.
Anh từ trước tới giờ luôn kiệm lời, Chung Diêm nói so với mình còn buồn chán hơn, cầm lấy nửa quả táo mà anh đưa, lại bảo: “Cho Ôn nha đầu một miếng.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play