Mắt Ôn Giản đỏ bừng, nước mắt trào ra khóe mi, cô cố gắng nuốt nước mắt lại, đôi mắt ướt át đẫm lệ, Ôn Giản mím môi, rõ ràng là muốn khóc nhưng lại kìm nén.
Nhưng nước mắt của Ôn Giản lại làm ướt ngực áo anh.
Giang Thừa ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, cọ má lên đỉnh đầu Ôn Giản, lẳng lặng an ủi cô.
“Thật ra…” Ôn Giản nghẹn ngào, “Từ lúc còn bé em đã biết chắc chắn ba em không phải là người xấu.”
“Anh biết.” Giang Thừa khẽ đáp. Anh nhớ lúc trước Lâm Cảnh Dư từng kể, hồi con gái ông 4 tuổi, cô bé ôm búp bê, đôi mắt đỏ hoe, đứng trước một đám trẻ con hơn tuổi, rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại kiên cường nói với bọn chúng: “Ba em không phải là người xấu.”
Giang Thừa nhớ đêm ấy, giữa ngân hà bao la, xung quanh là tiếng kêu của côn trùng hoang dã, Lâm Cảnh Dư quay lưng về phía anh, ông ngồi ngoài cửa hang động, nhìn bóng đêm bên ngoài, dáng vẻ cô đơn tịch mịch, ông nói: “Con bé chưa từng bảo tôi nói thật, chưa từng hỏi tôi có phải là người xấu hay không? Con bé chỉ tin tưởng ba nó là người tốt, cũng không cho phép ai nói ba nó là kẻ xấu xa.”
Giang Thừa nghĩ từ bé tới lớn Ôn Giản thích làm gì thì làm cái đấy, nhưng mà cô luôn cẩn thận bảo vệ thanh danh của ba mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play