Xe ngựa cứ đi. Nền trời đã nhá nhem tối, vài cánh chim liệng trên bầu trời. Xung quanh khung cảnh núi rằng ngập tràn màu sắc hoàng hôn, vô cùng tươi đẹp.
Lần này Trịnh Tồn chủ động nói với ta:
- Lúc đầu bệ hạ định lấy cớ Tùy Lâu cung đang dựng lại nên cho Hoàng hậu đến nghỉ ngơi tại đây, sau đó vì người đã khi quân phạm thượng, trực tiếp mắng hoàng đế nên càng có lý do để đưa nương nương đến nơi này. - Hắn dừng lại.
Ây da, vậy là Hoàng đế bệ hạ đã tính toán cho ta lên núi ở ẩn từ rất lâu về trước.
Trịnh Tồn thắng ngựa lại, cả xe đứng yên trong một khoảnh khắc. Ta thắc mắc nhìn hắn tại sao dừng lại, ánh mắt hắn nhìn xa về phía trước, ta nhìn theo. Chúng ta đã đến nơi.
Ta bước xuống, nhìn cảnh vật trước mặt một hồi. Bên trên có biển đề ba chữ: "Ngũ Sơn trại". Cửa được làm từ đồng hoặc nhôm gì đó, cao ba đến bốn trượng, còn có hai vị mặc bạch y đứng trước cửa. Trang nghiêm, vĩ đại.
Trịnh Tồn vừa lấy rương đựng y phục và một vài đồ vật cần thiết khác xuống khỏi xe vừa nói:
- Trong Hoàng cung lại xảy ra tranh chấp một vài chuyện, đưa người đến đây chính là muốn Hoàng hậu tránh xa những chuyện đó.
Sau khi mang đồ từ xe ngựa đặt gọn gàng dưới đất, hắn trở lại chỗ ngồi nhanh như thể sợ có người cướp mất. Lúc hắn chuẩn bị rời đi quay đầu lại với ta, ánh mắt vẫn hờ hững hơi bất cần mà nói:
- Thật ra Hoàng đế vẫn luôn âm thầm bảo vệ Hoàng hậu.
...
Ta được sắp xếp cho một gian phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, ngồi trên giường ta ngẫm lại lời của phu xe Trịnh Tồn: “Thật ra Hoàng đế vẫn luôn âm thầm bảo vệ Hoàng hậu”. Sau đó liền cười tự giễu. Âm thầm bảo vệ cái gì chứ? Rõ ràng hắn nói mấy năm chưa đến tẩm cũng của ta, xuống tay hết sức tàn nhẫn, khiến ta và hai cùng nữ của mình suýt nữa mất mạng. Cái này, là âm thầm bảo vệ ư?
Lại cũng phải nói, ta thừa nhận tự tiện xuất cung như thế cũng không đúng.
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ, cánh cửa phòng ta mở ra từ từ. Một thẩm thẩm bước vào, từ tốn nói:
– Cô nương, thất lễ rồi. Chúng ta vừa xem lại ý chỉ, cô nương không phải được sắp xếp nơi ở ở đây. Phiền cô nương thu dọn hành lý, đi theo lão một chuyến nữa.
Ta còn đang chưa hiểu chuyện gì thì người đã ra ngoài mất. Mất một lúc để thu dọn lại, khi bước ra ngoài, vị vừa nãy vẫn đứng đó đợi. Hai người một trước một sau chậm rãi đi trên hành lang. Vị thẩm thẩm kia lại lên tiếng:
– Chắc cô nương đã nghe qua nơi này rồi. Ta nói rõ hơn cho cô.
Ta tập trung nghe thì cũng hiểu được. Cả giang sơn có bốn sơn trại lần lượt nằm ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc của Kinh đô. Các sơn trại này vô cùng đa năng. Vừa nuôi quân đội ngầm, vừa là nơi giam giữ tù binh loại đặc biệt nguy hiểm. Ấy thế mà đây lại còn là nơi giải trí ưa thích của những nhà quyền quý.
Từ chỗ thẩm thẩm trước mặt ta được biết có rất nhiều vương công quý tộc, đôi khi còn có cả Hoàng tộc chọn nơi đây là nơi dưỡng lão khi về già. Hoặc đơn giản đến đây thưởng cảnh giải trí. Về vấn đề án ninh, Ngũ Sơn trại giam giữ tội phạm nguy hiểm bậc nhất, nên nhà tù cũng là kiên cố bậc nhất, binh sĩ canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thú vui yên ả của mấy người quyền quý.
Bà ấy giải thích một chút, chúng ta lại tiếp tục đi. Sau đó dừng lại trước một dãy nhà cũ kỹ.
– Đây là nơi ở của những người quản ngục.
Ta một màn á khẩu. Vị bên cạnh lên tiếng:
– Hoàng thượng căn dặn, cô nương thân phận cao quý, nơi ở cũng cần là nơi cao quý.
Thì ra chỗ ở của cai ngục là nơi cao quý a. Vị thẩm thẩm này không nói lời thừa, chỉ nói phòng của ta là phòng đầu tiên từ phải sang rồi đi mất.
Ta xách rương đồ trong tay lê xác về phòng. Cũng may là ở tầng thứ nhất.
…
Trình Dung thả bồ câu lên trời. Có thể nghe thấy tiếng con vật đập cánh vào khuông trung. Bồ câu được huấn luyện bay một lộ trình rõ ràng giống như được cài đặt.
Bay về Thái Bình điện. Trường Tắc Nghi đón lấy con chim, nhẹ nhàng lấy tờ giấy bên dưới ống nhỏ gắn ở chân nó, rồi lại thả đi.
– Bệ hạ, bên Trình Dung đưa tin.
Nói đoạn Trường Tắc Nghi nhanh nhảu mang mẩu giấy còn nguyên vẹn, chưa hề lật giở lên cho hoàng đế bệ hạ. Lăng Chí Dương nhàn nhã mở tờ giấy nhỏ vẫn đang yên vị trong cái ống nhỏ ra. Bên trong hiện ra một dòng chữ: Đến nơi an toàn. Xem xong, hoàng đế bệ hạ không nhanh không chậm mà buông lời vàng ngọc:
– Mấy ngày này, vất vả cho hoàng hậu rồi.
Bên ngoài có thể vệ vào bẩm báo:
– Thưa bệ hạ. Kỳ vương phủ có chuyện không hay. Dung An cô nương, bị thích khách bắt đi, hiện giờ Kỳ vương chuẩn bị binh mã truy bắt thích khách, cứu người.
Vẻ mặt Lăng Chí Dương căng thẳng, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại:
– Chuyện xảy ra khi nào?
– Thưa bệ hạ, hai khắc* trước.
– Ra ngoài. – âm giọng đều đều.
(*) Một khắc bằng 15 phút, hai khắc là nửa giờ.
Lăng Chí Dương mắt nhắm lại, mặt vẫn căng thẳng, một tay day day thái dương, trầm giọng phân phó:
– Trường Công Công
– Có nô tài
– Cắt cử một phần nhân lực vật lực đến Kỳ vương phủ. Phong tỏa toàn thành. Truyền tin đến tối thiểu năm châu, huyện lân cận.
– Thần tuân mệnh. - Trường Tắc Nghi không nhiều lời lui ra ngoài.
Kỳ Vương, tên húy là Lăng Minh Huyền, thân đệ thứ ba của hoàng đế. Khí chất phong lưu lại đi cùng phóng khoáng, dáng vẻ công tử cầm quạt. Chỉ là khí chất ấy giảm đi không ít mà thay vào là ôn hòa bình ổn từ khi được hoàng đế bệ hạ quan tâm ban cho một mối lương duyên.
Mà mối lương duyên ấy, không biết công tử nhà nào thầm thương trộm nhớ nàng mà thuê thích khách bắt đi, làm một trận náo động trong Kỳ vương phủ.
Một bên ở Kỳ vương phủ. Một vị tướng quân mang một toán binh sĩ, không ít không nhiều cùng hai xe ngựa vũ khí, vật tư đến trước Kỳ vương phủ. Người trong phủ biết là do bệ hạ chiếu cố thì ngay lập tức báo lại Lăng Minh Huyền.
Kỳ vương động tác khẩn trương, xã giao một hai câu với vị tướng quân kia, nhờ truyền lời tạ ơn đến bệ hạ rồi nhanh chóng rời phủ. Theo nguồn tin tra được lập tức đi tìm người. Tất cả đều là hành động trong đêm.
Mọi thứ đều sẵn sàng phòng trường hợp đối phương muốn đánh, chỉ có một thứ chưa sẵn sàng: Lăng Minh Huyền chính là chưa một lần gặp mặt hôn thê, như vậy tìm người sẽ khá khó khăn. Hắn chỉ biết tùy cơ ứng biến, dựa theo mô tả mà tìm người, kỳ thực nghe rất viển vông.
Cách kinh đô gần hai mươi dặm về phía đông, Ngũ Sơn trại.
Ta cảm thấy, nơi ở của cai ngục cũng khá đầy đủ tiện nghi đấy chứ, chỉ là không sang trọng sạch sẽ bằng căn phòng ta đến nhầm, à không, là bọn họ sắp xếp nhầm mới phải. Ôi, thật tư bản. Ngả người trên chiếc giường gỗ ta không màng đói bụng, nhắm mắt, gọi là nghỉ ngơi sau khi đi một chặng đường dài.
Không biết đã qua bao lâu, một tràng âm thanh vọng lại, càng ngày càng gần kéo ta ra khỏi mơ màng. Hình như là có người đi loa xung quanh đây. Âm thanh rõ ràng hơn, dường như đang đi qua phòng của ta: "Đã đến giờ dùng bữa tối". Chỉ có một câu như vậy, ta cũng là tò mò mà nhấc người đi ra, ngó đầu ra khỏi cửa nhìn trước nhìn sau. Thấy nhiều người đi ra từ các phòng, ta chân ướt chân ráo cũng đi theo bọn họ.
Có nhiều người thấy ta thân nữ nhân một thân một mình cũng nhìn ta đầy tò mò, sau đó cũng không để ý. Theo chân bọn họ ta đi đến một tòa lâu, nơi mà có bao nhiêu người đang thong thả đi vào, già trẻ nam nữ đều có đủ cả. Vào đến bên trong, những người ngục tốt đi ra từ cùng một tòa nhà với ta ngồi dùng bữa ngay tại tầng một. Một số người ăn mặc quý phái sang trọng cùng nhau bước lên tầng hai.
Ta nhìn vào và hiểu. Đứng ở đầu cầu thang ta nhìn theo người cuối cùng đang đi lên. Ta không phải cai ngục nhưng lại cũng không được sắp xếp ở chỗ ở của người không phải cai ngục. Vị thẩm thẩm ban nãy chậm rãi đi đến, lời nói từ tốn mà sao ta nghe nó lạ lắm:
- Cô nương, tại sao còn đứng đây không vào bàn ăn?
Ta cười trừ gãi gãi đầu. Đối phương đưa tay, ý "mời". Ta gượng gạo đi về phía bàn ăn chuẩn bị dùng bữa. Chưa cần biết chất lượng thức ăn thế nào, ngồi trên một cái bàn dài mình ngươi là nữ nhân ngươi có ăn ngon được không? Được nha. Ta không khách khí mà bắt đầu gắp thức ăn, vị thẩm thẩm kia đã lên lầu hai.
Thật ra đồ ăn ở đây thật sự không tệ, chắc hoàng đế phải lao tâm khổ tứ vì sơn trại này lắm, họ mới có thể trung thành mà cống hiến cho hắn chứ, một trong những thứ góp phần làm nên sự hao tổn long thể ấy chính là đồ ăn.
Sẽ là một bữa tối yên bình nếu như không có một người mặc y phục cai ngục, giống tất cả những người xung quanh ta bước vào, nhưng nhìn hắn cao ráo lại khá có khí chất. Người này bước vào bình thản tự nhiên, nhìn một lượt khắp gian phòng, ánh mắt dừng lại ở ta, không nhanh không chậm mà bước đến. Ta cũng là chưa hiểu chuyện gì, người đó cầm cổ tay ta, kéo ra ngoài. Những cai ngục mải mê ăn uống no say cũng không để ý. Ta cứ thế bị kéo ra ngoài.
Mắt to mắt nhỏ nhìn người trước mắt cùng hành động lạ kỳ của hắn, ta ý thức được điều gì đó thì dừng lại. Hắn cảm nhận được mà quay đầu, sau đó cũng lên tiếng:
- Yên tâm, ta đưa nàng ra khỏi đây trước.
- Ngươi có biết mình đang làm gì không?
Hắn lại tiếp tục kéo ta đi, dường như động tác hơi vội vã, như thể ta sắp làm lỡ mất chuyện tốt của hắn:
- Cứu nàng.
- Hành lý của ta... - Ta cũng không rõ nữa, vừa mới đến đây không lâu mà ta đã nôn nóng trở về? Hoàng đế bệ hạ biết được sẽ tức giận lắm đây, vì ta đoán được tấm lưng trước mặt không phải là tấm lưng của cai ngục ở đây, hắn là một người từ bên ngoài đột nhập vào đây. Hắn lên tiếng, âm giọng bình tĩnh:
- Nàng quan trọng hơn, đợi khi trở về, những thứ đó ta cho nàng gấp tư.
Oa, hắn, hắn là người có điều kiện a. Ta đang tưởng tượng ngày mai tin tức về đến kinh thành không biết ai đó sẽ thế nào. Lúc đó ta cũng đã cao chạy xa bay sống một cuộc sống tự do ở phương trời nào đó cùng nam tử này. Còn có, ta quan trọng? Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà anh trai:
- Ta quan trọng với ngươi ư?
Lúc này chúng ta đã đi qua vài người cai ngục, chắc họ mang thức ăn cho những người canh gác.
- Vị hôn thê của ta không quan trọng thì ai quan trọng?
À...
Hôn...
Hôn gì cơ?
Hôn thê!!!