Ta bị bệnh rất lâu cho đến tận hai tháng sau mới có chuyển biến tốt hơn. 

Đào Chi là đại cung nữ của ta vì muốn ta sớm ngày phục hồi, luôn luôn lôi kéo ta đi dạo trong cung. 

Hôm nay nàng ta lại tiếp tục: “ Công chúa, nô tì nghe nói hôm nay ở cửa 

Thanh Đồng có đấu võ của quan võ, có rất nhiều tiểu cung nữ đi xem!” Đào Chi rất hứng khởi nói tiếp: “Công chúa, công chúa, chúng ta cũng đi xem một chút đi ạ!” 

Ta đặt sách trong tay xuống, bóp bóp đầu: “Cửa Thanh Đồng để phân chia thế giới trong cung và ngoài cung, nữ quyến không có lệnh không cho phép đi ra ngoài cung.” 

Đào Chi kéo tôi đứng dậy: “Công chúa của nô tì ơi, ngài là công chúa đó. Ở trong cung này ngoại trừ bệ hạ các vị nương nương thì ngài chính là lớn nhất sao mà quản nhiều chuyện như vậy? Ngài nhìn tam công chúa nuôi nhiều trai lơ như vậy. Mỗi ngày gần như tứ công chúa đều cử hành hội thi thơ, Ngũ công chúa thì mở cửa hàng khắp nơi. Gần đây nô tì còn nghe nói ngũ công chúa vì muốn dệt một chiếc áo lông vũ mà đã sai người nhặt hết lông chim ở trên Thúy Sơn.” 

“Trong mấy vị công chúa, ngài là người yên tĩnh và ngoan ngoãn nhất. Đương nhiên nô tì không phải muốn công chúa học theo mấy vị công chúa kia. Chẳng qua nô tì cảm thấy hãy để cho mình vui vẻ một chút.” 

Đào Chi nói vẻ bí hiểm: “Còn có nô tì nghe nói hôm nay có rất nhiều các vị quan võ, hình thể rất đẹp –ai u!” 

Ta cầm sách gõ vào trán của nàng, ta thở dài rồi nói: “Đào Chi! Phi lễ chớ nhìn!” 

Cuối cùng ta vẫn bị Đào Chi kéo đến cửa Thanh Đồng. 

Người bên cạnh đài thi đấu đông nghịt người. Từng vị tướng sĩ oai hùng đang bắn tên tranh tài, có vẻ có người quá nóng còn cởi bớt lớp áo trên người ra. 

Mấy tiểu cung nữ kêu lên mấy tiếng khe khẽ, sau đó từng người từng người dùng tay che mắt, chỉ là khe hở ở mấy ngón tay có vẻ rộng. 

“Tiếp theo, Ninh Hầu thế tử.” 

Một thanh niên mặc áo trắng hăng hái tiến lên đài thi đấu, ngay lập tức cầm cung bắn tên trúng ngay giữa hồng tâm.

Ninh hầu thế tử? Là Ninh hầu trong mộng kia? Ta rơi vào trong suy nghĩ. 

Thanh niên này mắt sáng mày kiếm. Quả nhiên là tướng mạo nhìn khá được, chỉ là ở nhìn thế nào cũng thấy quá mức kiêu căng ngạo mạn. Nhìn có vẻ quen quen. Nhìn giống ai đây?

Ta đang chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên có một mũi tên bắn lệch về phía ta, nhưng rất nhanh trên không trung đã bị một mũi tên khác bắn gãy. 

Ta kinh ngạc quay lại nhìn lại chạm vào ánh mắt mang ý cười của Lệ Hành Tiết. 

Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên: “Lăng Diệp Thần bá kiến Lục công chúa. Vừa rồi là thần thất lễ.” 

Ta không nghĩ tới sẽ có người nhận ra, nhìn đám người đồng loạt quỳ lạy, ta khụ một tiếng rồi nói: “Khụ, à thì, ta chỉ là tùy hứng đến xem một chút. Cũng không có bị thương, mấy người cứ tiếp tục.” 

Lăng Thần Diệp nhìn ta ánh mắt tha thiết: “Lục công chúa đã đến không bằng xem thêm đi.” 

Hắn sắp xếp cho ta một vị trí, sau đó cầm cung tên, nói giọng chân thành: “Vừa rồi chỉ là thần trượt tay, bây giờ sẽ làm tốt hơn.” 

Ta: …

Ta thật sự không có hứng thú nhìn hắn bắn tên. 

Ngay vào lúc ta đang suy nghĩ cách để chuồn êm thì Lệ Hành Tiết ung dung bước tới. 

“Ninh hầu thế tử trượt tay kỹ thuật đấy, chỉ là không biết hôm nay ngài có thể trượt tay được mấy lần đây?” 

Ta nhìn gã phát hiện là tên này ở chỗ nào cũng có thể “cà khịa” được. 

Gương mặt Lăng Thần Diệp lạnh lùng: “Lệ thống lĩnh có gì chỉ giáo?” 

Lệ Hành Tiết nói giọng điệu thản nhiên: “Chỉ giáo thì không dám chỉ muốn cùng ngài luận bàn một trận mà thôi.”

Lăng Thần Diệp cười cười: “Vậy lại so bắn tên?” 

Lệ Hành Tiết cũng cười chính là cái điệu cười trào phúng vô cùng ngông nghênh kia. 

Chợt gã này giương cung lên trời bắn một mũi tên, có một tiếng “bộp” có một con chim bói cá rơi xuống mặt đất. 

Gương mặt Lăng Diệp Thần hơi khó coi. 

“Tất nhiên là bắn cung cũng không phải thứ gì hay.” Lệ Hành Tiết cười nhếch mô rút ra thanh đao bên hông rồi nói: “Muốn so vậy thì chơi gì kích thích chút, chơi đao thì sao?”




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play