Bắt cá hai tay

......

Mang theo dư vị hai miếng đậu hũ thối từ một quán ăn gần bến xe, Mão Sinh không gặp được Du Nhậm, nhưng lại ngốc nghếch đi cùng Ấn Tú từ gian đồ xiên này sang gian hàng khác. Ấn Tú nói cô được nghỉ 1 ngày vào thứ Hai hàng tuần, thứ Bảy và Chủ nhật là thời gian bận rộn, vì đã đồng ý với khách hàng nên cô dành thời gian buổi tối đến kiểm tra tiến độ trang trí nhà cửa của họ.

"Đây là nhà để người ta ở, gia đình họ trông chờ sẽ sống trong đó hơn mười năm hoặc thậm chí mấy chục năm, chị không muốn họ bị thiệt vì chất lượng của sàn nhà." Ấn Tú dựa lên vai Mão Sinh, ra hiệu đối phương di chuyển chiếc ô sang bên kia hơn một chút: "Đừng để bị ướt."

Ấn Tú nói rất nhiều, ngày thường Mão Sinh cũng nói không ít, nhưng giờ đây chỉ lắng nghe, nghe mãi, nghe mãi, cô nhìn Ấn Tú bằng đôi mắt có thể khiến người ta rực lửa.

"Nhìn gì?" Ấn Tú sờ môi dưới: "Cả hai hoà nhau, em hiểu không?"

Mão Sinh tặng cô mùi đậu phụ thối, cô tặng Mão Sinh một dấu cắn tê cay nơi đầu lưỡi. Cô chơi xấu, Mão Sinh chơi xấu cùng. Cô thích Mão Sinh, có lẽ Mão Sinh cũng thích cô. Họ "hoà" như thế đấy.

Khi Ấn Tú đang giám sát công trình, Mão Sinh đợi ở cửa, Ấn Tú hỏi thợ rằng rãnh ống đất đã được lấp đầy chưa? Trong lòng Mão Sinh tự hỏi, nếu Du Nhậm là một cây đục, liệu Ấn Tú có phải tuốc nơ vít hình hoa mận? Cây đục phân định rõ khắc độ thời gian niên thiếu bắt đầu trưởng thành, hiểu chuyện xen lẫn bối rối của cô, trong khi chiếc tuốc nơ vít hoa mai ở bên âm thầm vặn chặt những lo lắng, khó khăn khi cô rơi vào bế tắc.

Ấn Tú nói phải san bằng cho lớp thạch cao dày hơn. Mão Sinh nghĩ, Du Hiểu Mẫn muốn san bằng cô, mẹ cô muốn san bằng Du Hiểu Mẫn, thế là sư phụ muốn san bằng mẹ cô. Nhưng cô nên san bằng Du Nhậm thế nào đây? Những lỗ hổng trong lòng người có thể san bằng, nhưng làm sao có thể san bằng những suy nghĩ thâm sâu khó dò và tĩnh lặng vừa được dấy lên?

Làm sao cô có thể san bằng Ấn Tú? Không thể được, cô thậm chí không thể cử động chân để rời đi lúc này.

Khi Ấn Tú giám sát xong căn nhà cuối cùng đã là 9 giờ tối, thấy Mão Sinh vẫn lặng lẽ chờ đợi, lòng cô bỗng thấy ấm áp. Ấn Tú vỗ vai đối phương: "Đi, nếu không bận đi gặp người yêu nhỏ, chị Ấn sẽ dẫn em đi ăn đêm."

Mão Sinh ngơ ngác theo Ấn Tú xuống tầng, Mão Sinh chỉ muốn đi theo bất cứ nơi đâu Ấn Tú muốn đi. Khi đến cổng khu chung cư, điện thoại của Mão Sinh reo lên, thấy đó là mẹ, Mão Sinh nói con đã bỏ lỡ Du Nhậm, tối nay không về nhà nữa, con đi gặp một người bạn.

Ấn Tú liếc mắt, người bạn nào?

Triệu Lan cũng hỏi: "Người bạn nào? Bạch Mão Sinh, mẹ nói cho con biết, còn hơn ba tháng nữa con mới trưởng thành."

"Ơ, không phải hai mươi à?" Mão Sinh liếc nhìn Ấn Tú, quay lại nói thầm qua điện thoại: "Là chị Ấn đó, chúng con đi ăn đêm. Nếu không tiện về nhà, con sẽ qua đêm nhà chị ấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ ạ."

Triệu Lan đang định nói "Không được", Vương Lê đã cầm lấy điện thoại nói: "Vậy con chú ý an toàn, đừng về quá muộn." Nói xong vứt điện thoại sang bên kia ghế sofa, cô cũng thích đá dép và nằm lên đùi Triệu Lan: "Con bé rất hiểu chuyện."

Nhưng Triệu Lan bất lực: "Con bé còn nhỏ."

"Không nhỏ nữa." Vương Lê nói hồi chị và em bằng tuổi con bé, chỉ cần em chạm vào tay chị cũng khiến chị âm thầm run rẩy, phải nắm chặt tay, cắm móng tay sâu hơn mới kiềm chế được. Quá bức bối, không tốt.

Mão Sinh và Ấn Tú tiếp tục lên đường, hầu hết các chuyến xe buýt ở Bách Châu đều ngừng chạy từ 9h30 tối, cách duy nhất để đến làng trong thành phố là bắt taxi. Nhưng Ấn Tú không muốn bắt xe, cô cảm thấy đêm nay rất dài và vô cùng dài, hy vọng nó sẽ kéo dài đến tận cùng thời gian, băng qua con đường cô thường bước trong Bách Châu, vươn tới bến bờ bên kia mà cô hằng mong đợi.

"Vậy chúng ta đi dạo một lúc, đến gần làng trong thành rồi ăn bữa đêm." Mão Sinh lau cái miệng ngứa ngáy: "Chị Ấn, hôm nay em có thể tá túc một đêm được không?"

Không biết có phải do nhiệt độ ban đêm hạ xuống hay không, Ấn Tú cảm thấy da gà dựng ngược, từ trái tim cho đến da thịt, toàn thân như có ngọn lửa thiêu đốt. Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mão Sinh: "Em không sợ à?"

Mão Sinh không sợ lạnh, thị lực của cô cũng rất tốt, nhìn thấy cổ Ấn Tú nổi da gà, cô ôm Ấn Tú, vòng tay qua vai nhau: "Chúng ta đều đã quen thuộc như vậy." Cô muốn đi, tiếp tục cứ thế đi. Cho dù sương giăng màn đêm, cho dù trông ánh đèn pha phía trước có vẻ dữ tợn, cô vẫn thích ở bên Ấn Tú như thế này.

Cúi đầu xuống, Mão Sinh nghĩ đến cảm giác chờ đợi Du Nhậm trước cổng trường Số 8, cảm giác háo hức thuần tuý và đắm mình trong tưởng tượng ấy, cảm thích yêu thích chỉ vì được gặp mặt ấy. Không như với Ấn Tú, cô ấy là một ngọn đuốc, chiếu vào mắt Mão Sinh có thể lộ ra dáng hình không đứng đắn của bản thân. Cô ấy cũng là một vực sâu, khiến Mão Sinh muốn nhảy vào tìm hiểu đến tận cùng. Mão Sinh chưa bao giờ nhận ra Ấn Tú hấp dẫn cô đến thế. Vừa nghĩ, Mão Sinh dần dần nắm chặt ngón tay của Ấn Tú, Ấn Tú cảm nhận được điều đó.

Mưa đã ngớt hẳn khi hai kẻ ngốc đến làng trong phố, Mão Sinh thu ô lại, rũ những hạt mưa xuống, cố ý vẩy những giọt nước lên mặt Ấn Tú. Ấn Tú cười trừng mắt nhìn cô, hai người ngồi ở một quán ven đường gọi hai đĩa đồ nướng thêm chai bia lạnh.

"Trời đang lạnh, sao lại gọi đá?" Mão Sinh hỏi.

"Ừ." Ấn Tú lạnh sởn da gà: "Muốn đầu óc tỉnh táo thì phải uống đá."

Những người khác ở chợ đêm đều lớn tiếng khoe khoang và nói chuyện, hai cô gái này lại không biết vì sao, chỉ tập trung lặng lẽ ăn xiên và nheo mắt vì bia lạnh.

Nửa tiếng sau, Ấn Tú nói với tông giọng mũi: "Ngày mai em tiếp tục đi tìm Du Nhậm sao?"

"Nếu không được, em sẽ viết thư nhờ mẹ Du Nhận chuyển cho bạn ấy. Em muốn giải quyết chuyện này trước mặt phụ huynh." Mão Sinh nói thực ra em không muốn mẹ em về Bách Châu chỉ để ra mặt bảo vệ con: "Như thế không tốt, ai cũng có khó khăn riêng, để em và Du Nhậm tự giải quyết sẽ tốt hơn." Nếu không phải vì sư phụ, cô cũng sẽ không đồng ý cho mẹ đến.

"Nếu Du Nhậm không muốn 'giải quyết' như thế thì sao?" Ấn Tú cũng khéo léo đổi "chia tay" thành "giải quyết".

Tình cảm yêu thích song phương trở thành "vấn đề" đang chờ giải quyết. Sự thật sau khi được đánh giá kỹ càng thực sự rất khó coi. Quả nhiên, Mão Sinh khựng lại rất lâu: "Vậy... em sẽ nghĩ nhiều biện pháp hơn."

Về đến nhà cho thuê của Viên Huệ Phương, Ấn Tú vẫn mang bữa đêm cho chủ nhà như thường lệ, dúi thêm 50 tệ vào túi Viên Huệ Phương: "Nhiều lần thế này, em ngại quá."

Viên Huệ Phương đứng dưới tầng bưng đĩa miến chiên, la lên với hai cô gái: "Lát nữa chị mang chăn sạch cho nhé."

"Không cần đâu chị Viên, em đã chuẩn bị xong." Ấn Tú quay đầu lại nói, bỗng sững sờ trước đôi mắt đen láy của Mão Sinh phía sau, cô đưa tay chọc nhẹ vào mí mắt Mão Sinh: "Im đi."

Mão Sinh theo cô vào phòng, bầu không khí ấm áp trong phòng Ấn Tú bao trùm lấy họ, hai tay Mão Sinh nắm góc áo, dựa vào cửa: "Lại... lại làm phiền chị Ấn."

Ấn Tú ném cho Mão Sinh một chiếc khăn tắm, nhét thêm bàn chải đánh răng, kem đánh răng và xà phòng: "Đi tắm rửa, đánh răng đi."

Cô trải chiếc giường đã lâu không có người ở cho Mão Sinh, cởi ga trải giường chống bụi, lau cọ bốn khung lan can sắt xung quanh nhiều lần rồi thay ga trải giường sạch sẽ đã được gấp phẳng sau khi phơi khô. Khi Mão Sinh tắm rửa xong, Ấn Tú cũng bê chậu rửa mặt nói là sang phòng tắm bên cạnh một lát, để Mão Sinh ngủ trước.

Mão Sinh không mang theo quần áo để thay, chợt thoáng thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ cỡ lớn, trải ra, thấy trên đó viết ba chữ "Phúc Lâm Giang". Mão Sinh cười vì cách đón khách chu đáo của Ấn Tú, sau khi mặc quà của nhà hàng vào, cô chui vào chăn mở điện thoại lên đọc tin nhắn.

Vốn dĩ muốn trò chuyện nhiều hơn với Ấn Tú, nhưng điện thoại của Mão Sinh lại trượt xuống gối, cô ngủ thiếp đi. Khi đang chìm vào bóng tối mơ màng, trong đầu Mão Sinh lóe lên một ý nghĩ: "Nhanh quá." Không biết là ai nói với cô, nghe giống giọng của sư phụ, mà cũng giống giọng chính cô.

Không nhanh. Mão Sinh tự nhủ. Cô muốn có bắt đầu và kết thúc cùng Du Nhậm, nhưng hôm nay cô không đành lòng rời xa Ấn Tú. Ngủ thêm một lúc nữa là có thể chờ được Ấn Tú trở về để nói chuyện. Mão Sinh ngủ toát mồ hôi trên chiếc giường sạch sẽ và ấm áp, ngửi thấy mùi bột giặt vấn vương, qua một lúc nữa lại ngửi thấy mùi xà phòng.

Mão Sinh muốn mở mắt, đột nhiên bị bao vây bởi một cái ôm mềm mại và xa lạ, Ấn Tú không đi đến giường của mình, thay vào đó cô chui vào chăn của Mão Sinh. Cô gọi vào tai Mão Sinh: "Mão Sinh?"

Mão Sinh mở mắt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Ấn Tú áp sát lên người cô, nhìn từ trên xuống từng tấc khuôn mặt của Mão Sinh, những điều Ấn Tú muốn nói đều cất trong ánh mắt và lấp lánh trên màu son bóng loáng, cô nhẹ nhàng chạm lên má và tai Mão Sinh: "Mão Sinh."

Thảo nào mẹ nói phải chờ đến hai mươi tuổi. Mão Sinh càng lúc càng nóng, vươn tay ôm chặt Ấn Tú: "Ấn Tú." Khuôn mặt của hai cô gái càng áp vào nhau.

Từ tận đáy lòng, Ấn Tú vô cùng coi thường những người hạ mình thấp kém vì tình, thậm chí còn cho rằng từ "yêu" rất nông cạn và hèn mọn. Cô không biết phải nói gì với Mão Sinh, chỉ biết chôn vào hốc cổ Mão Sinh, nằm sấp trên người Mão Sinh, lắng nghe hơi thở và nhịp tim của Mão Sinh, lướt ngón tay từ khuôn mặt đến tóc Mão Sinh.

Mão Sinh nghĩ lúc này Ấn Tú rất tủi thân, cô có thể nghe thấy điều đó. Mão Sinh cũng biết Ấn Tú đang không hề sợ hãi, cô có thể cảm nhận được điều đó. Mão Sinh khẽ ngẩng đầu lên, đặt nụ hôn trên khoé môi Ấn Tú: "Mẹ em nói phải đến hai mươi tuổi."

"Em rất nghe lời nhỉ." Ấn Tú hôn trả lại trên khóe miệng cô: "Đánh răng kỹ chưa?"

Mão Sinh nói em đã đánh răng sạch sẽ, những hai lần, nhưng em cảm thấy sự tiếp xúc mang mùi đậu phụ thối tối nay cũng rất ngây ngất. Cô đưa nhịp điệu và hơi thở dẫn dắt điêu luyện của Ấn Tú vào miệng Ấn Tú thêm một lần nữa, chưa đầy vài giây sau, Ấn Tú lại càn rỡ quét sạch ý thức của Mão Sinh. Trong một giây tỉnh táo, Mão Sinh thở dài với lý trí, cô muốn nói lời thích với Ấn Tú, không phải như với bạn bè, cũng không phải như với Du Nhậm. Nhưng cô không có tư cách.

Không biết đã qua bao lâu, hai người lại đầu sát bên đầu, mũi kế bên mũi, trao đổi hơi thở cho nhau, Mão Sinh nói: "Chờ em nói rõ ràng với Du Nhậm đã, được không?"

Ấn Tú nói "đều được". Đầu ngón tay chạm vào nước mắt của Mão Sinh, Ấn Tú hôn lên mắt cô: "Tại chị, đừng khóc nữa được không? Chị không muốn đêm nay quá đau lòng." Tại cô không nhịn được ức hiếp Mão Sinh, khiến cô bé bối rối.

"Chúng ta là gì?" Mão Sinh mười bảy tuổi, trong chuyện tình cảm vẫn có cảm giác ranh giới một là đen hoặc hai là trắng, nhưng người đó lại là Ấn Tú, Mão Sinh rất dễ dàng rơi vào hỗn loạn.

Ấn Tú nói đây chính là "bắt cá hai tay" trước khi em nói rõ ràng cùng Du Nhậm, thật đấy, Mão Sinh, chị cũng không nhịn được mà nhớ em, hôm nay chị chỉ muốn ở bên em.

Mão Sinh nhìn cô, đôi mắt Ấn Tú chớp nhẹ, cuối cùng chạm lên môi Mão Sinh, nhẹ nhàng trượt xuống Mão Sinh, nhấc chăn lên trở lại giường của mình: "Ngủ sớm đi, ngày mai chị được nghỉ, sẽ đưa em đi ăn bánh bao cua. "

Nghĩ đi nghĩ lại, Mão Sinh chốc thì mơ thấy Du Nhậm, chốc thì mơ thấy Ấn Tú. Nửa đêm tỉnh dậy mới phát hiện nhiệt độ nóng bừng trong cơ thể đã giảm bớt, nhưng làm thế nào cũng vẫn không ngủ được. Ấn Tú đang thở rất nhẹ trên giường bên cạnh, Mão Sinh chống đầu nhìn cô nhờ ánh đèn đường bên ngoài, sau đó gửi tin nhắn cho sư phụ: "Sư phụ, sư phụ đừng nói với mẹ con nhé? Con nghĩ, con đã có... cảm giác về mặt đó với một bạn nữ."

Vương Lê bị tiếng động đánh thức, nheo mắt mở điện thoại lên xem tin nhắn, ngồi dậy đọc lại hai lần, hỏi: "Cảm giác gì?"

"Con muốn trao thân cho cô ấy, cũng như muốn yêu cầu cô ấy trao thân cho con." Mão Sinh cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi gửi tin nhắn: "Nói được với sư phụ làm con cảm thấy dễ chịu hơn. Con xin lỗi vì đã đánh thức sư phụ, sư phụ mau ngủ đi."

Đúng là Vương Lê đang ngủ rất ngon, đang yên đang lành bỗng bị sốc đến nỗi mất ngủ, sau một lúc lâu suy tính, cô xóa tin nhắn.

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play