Bị trì hoãn bởi những vấn đề như hồi phục, khi Triệu Lan và Mão Sinh chuẩn bị trở về Bách Châu đã là đầu đông, khắp phía nam vẫn có thể nhìn thấy cây cối xanh rờn trong mùa đông lạnh lẽo.
Thực ra vừa lên xe buýt, Triệu Lan đã có ý định rút lui: Chỉ vì một chuyện nhỏ này mà gặp mặt trực tiếp với người ta có đáng không? Mão Sinh đang sắp thất tình, nếu giả câm giả điếc thêm một thời gian, mối quan hệ này sẽ ra đi yên bình. Bây giờ làm thế này không giống sự săn sóc cho thời khắc lâm chung của một mối tình đầu, mà là cho nó một cơ hội cải tử hoàn sinh.
Nhưng Mão Sinh nói: "Con cũng muốn gặp Du Nhậm." Ngồi trong xe, Mão Sinh không ngừng lau sương trên kính, viết chữ, lau đi rồi vẽ một hình người nhỏ. Thấy tâm trạng Mão Sinh nặng trĩu, Triệu Lan ôm Mão Sinh: "Gặp Du Nhậm làm gì?"
Sư phụ từng nói mọi thứ phải có bắt đầu và kết thúc, Mão Sinh cũng đã nghĩ về mối quan hệ của mình và Du Nhậm suốt những tháng qua: "Mẹ, con thấy chính con mới là người bạc tình." Mão Sinh nói thực ra hai lần trước về Bách Châu con rất muốn gặp Du Nhậm, nhưng sau nhiều lý do này lý do kia mà chính con tự đặt ra, con không còn chủ động liên lạc với bạn ấy nữa.
"Nhưng con có đi ăn cùng Ấn Tú, trong khi luôn tìm cớ không đi thăm Du Nhậm." Mão Sinh rất thành thật về cảm xúc của mình: "Mẹ ơi, con sợ gặp bạn ấy."
"Sợ cái gì?" Triệu Lan nhìn bản thân mất một chân: "Thật sự không có gì đáng sợ." Cô không muốn con gái yêu quá sớm, chính vì sợ Mão Sinh tuổi nhỏ sẽ xử lý không tốt các mối quan hệ.
"Con sợ con... không còn thích bạn ấy như vậy nữa." Mũi Mão Sinh cay cay, lại sắp khóc: "Con thích sự thông minh và có nhiều ý tưởng của Du Nhậm. Con cũng thích tóc mái bằng của bạn ấy. Mẹ ơi, mẹ có hiểu, thích nhưng khi không gặp được sẽ phát hoảng là thế nào không?"
Triệu Lan do dự một lát: "Làm sao mẹ hiểu được?" Thấy con gái lại gần tiếp tục nhìn chằm chằm mình, Triệu Lan quay mặt đi: "Ừ."
"Bây giờ nghĩ đến Du Nhậm, con không còn cảm thấy buồn như trước nữa. Con chỉ hy vọng bạn ấy sống tốt và đỗ vào trường đại học mà bạn ấy mong muốn. Con vẫn thích bạn ấy, nhưng..." Mão Sinh lại xác nhận: "Nhưng chỉ muốn thích bạn ấy vui vẻ và hạnh phúc." Mão Sinh dường như vừa hạ quyết tâm: "Mẹ, con sẽ đi gặp Du Nhậm."
Triệu Lan thì không dám đi gặp Vương Lê. Nói muốn một lời hai mặt đi bênh con gái, nhưng thực ra cô chỉ đang tìm một lý do khả dĩ để gặp Vương Lê.
Đi được nửa đường bỗng trời đổ mưa, xe buýt vào bến khi trời chập tối, Triệu Lan bị tiếng phát thanh đánh thức, phát hiện bên ngoài trời đã tối mịt, có một bóng người mảnh dẻ đứng ở lối vào, cầm ô nhìn vào xe. Triệu Lan sốc, vỗ Mão Sinh dậy: "Con nói với sư phụ à?"
Mão Sinh cười nhe hàm răng trắng: "Đúng vậy." Cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sư phụ đâu?"
Vương Lê mặc áo khoác len màu đen, trên vai dính mưa bụi, nhìn từ xa giống hai mảnh ghi lê trắng nhạt. Cô đã đợi được một lúc lâu, tay cũng lạnh cóng.
Triệu Lan và Mão Sinh đỡ nhau ra khỏi cổng trạm xe, họ thay đổi vị trí đợi ở lối ra khi nhìn thấy Vương Lê. Mão Sinh vui vẻ vẫy tay: "Sư phụ!"
Trái tim sư muội đang hoảng loạn, Mão Sinh nói đúng, không gặp được sẽ hoảng sợ, nhưng gặp được lại càng hoảng hơn. Triệu Lan không biết mình đã bước đến trước mặt sư tỷ bằng chiếc chân giả ấy như thế nào. Vương Lê lặng lẽ nhìn chân sư muội, khoé miệng càng giương cao hơn: "Đã thích nghi chưa?" Thực ra cô biết Triệu Lan đã thích nghi từ lâu.
"Rồi." Triệu Lan không dám nhìn cô, chuyển tầm mắt sang phía Mão Sinh.
"Đi taxi đi." Vương Lê xách đồ giúp Triệu Lan, đưa chiếc ô lớn cho Mão Sinh: "Che cho mẹ con."
"Không cần đâu, em và Mão Sinh sẽ ở trong nhà khách, rất tiện." Triệu Lan vội vàng từ chối sư tỷ. Thấy vở kịch tình cảm của trẻ con, ánh mắt Vương Lê dao động: "Không tiện bằng ở nhà."
"Em đã cho thuê nhà." Triệu Lan huých nhẹ Mão Sinh, ra hiệu con gái mau chóng tiếp lời.
Mão Sinh trả lời: "Nhà của sư phụ đã chuẩn bị sẵn sàng." Cô không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của mẹ, nhìn Vương Lê và nói: "Sư phụ, làm phiền sư phụ nhé."
Vương Lê càng cười tươi hơn: "Về nhà đi."
"Nhưng con phải đi gặp Du Nhậm, tối muộn con sẽ về." Mão Sinh thẳng thắn nói về kế hoạch của mình, Vương Lê kinh ngạc nhìn cô: "Được, chú ý an toàn."
Triệu Lan không còn cách nào khác, đành phải dùng chung ô với sư tỷ, cô lo lắng nhìn xung quanh, sợ nhìn thấy người quen. Vương Lê trấn an: "Không sao đâu, nhìn thấy thì sao?" Cô đỡ Triệu Lan: "Cẩn thận, trơn lắm."
Xe taxi đến nơi, Triệu Lan lại giở tính trẻ con "Em vẫn muốn đến nhà khách."
"Không." Vương Lê nhẹ nhàng mà kiên quyết: "Canh trong nồi vẫn nóng, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Em không được về, chị ăn không hết, sẽ rất lãng phí."
Nhìn khuôn mặt gầy rộc đi của sư tỷ, Triệu Lan giằng co một lát, cuối cùng được Vương Lê đỡ lên taxi. Tài xế lặng lẽ lái xe, hai hành khách cũng lặng thinh, khi rẽ vào góc cua, cơ thể Triệu Lan nghiêng theo quán tính, tay Vương Lê ôm cô lại, đợi xe ổn định mới lùi ra.
Xe chạy thẳng vào khu chung cư, đỗ ở tầng dưới toà của Vương Lê, Triệu Lan lại nhìn xung quanh xem có người không, vừa đúng lúc có người quen biết bọn họ chào hỏi: "Nhà cô Vương có khách à? Ơ? Triệu Lan?"
Vương Lê cười, gật đầu: "Tôi vừa đón sư muội từ bến xe về."
Người nọ kéo Triệu Lan ra hỏi thăm, Vương Lê mỉm cười đợi bên cạnh. Cuối cùng, người nọ thở dài: "Không biết người tung tin đồn thất thiệt có mục đích gì nhỉ? Trong tuyến văn hóa Bách Châu ai mà không biết hai chị em thân thiết với nhau? Tôi nghĩ, chính là tâm lý họ biến thái thì có!"
Mặt Triệu Lan chỗ đỏ chỗ hồng, nhất thời líu nhíu không nói nên lời, Vương Lê tới giải vây: "Nếu thật sự phải sống trong miệng lưỡi mọi người, không ai có thể sống nổi."
Hai chị em đã cách xa mấy tháng sau cuộc chiến tranh lạnh khó xử tại bệnh viện. Trong lòng Triệu Lan luôn cảm thấy xấu hổ với Vương Lê, cũng luôn canh cánh chuyện Vương Lê bị tin đồn bao vây tại Bách Châu, cô suy nghĩ trong thang máy một lúc: "Đến ngồi chơi một lát cũng được."
Vương Lê hơi cúi đầu nhìn cô, có chút trách móc: "Lảm nhảm."
Về đến nhà, Vương Lê đỡ sư muội ngồi xuống bên lối vào, quỳ xuống thay dép cho Triệu Lan. Triệu Lan không cho, nhưng tay Vương Lê đã đưa vào ống quần cô, chạm vào chất liệu hợp kim lạnh lẽo.
"Đừng nhìn." Triệu Lan vội vàng dịch chân, tay sư tỷ vẫn bướng bỉnh vuốt nhè nhẹ trên chất liệu hợp kim magie, Triệu Lan không cảm nhận được sự đụng chạm, nhưng lại nhìn thấy sự đau đớn trong mắt sư tỷ.
"Có đau không?" Vương Lê cố nén nước mắt hỏi.
"Không đau nữa, đang hồi phục rất tốt." Như thể sợ sư tỷ không tin, Triệu Lan nhấn mạnh: "Thực sự rất tốt".
"Nói dối." Ký ức Triệu Lan nằm trên giường bệnh như thể mới xảy ra ngày hôm qua, cô nhăn mày đau khổ, sắc mặt tái nhợt, lúc đó Vương Lê luôn lo lắng cô chịu không nổi, bèn rời đi.
Hai tay Triệu Lan chống lên ghế: "Là em không tốt." Cô cúi đầu, vẫn không dám nhìn sư tỷ.
Sư tỷ ôm cô vào lòng: "Em không sai, chỉ là tạo hoá trêu đùa con người mà thôi."
Triệu Lan luôn tự trách mình từ rất lâu, hận bản thân đi đứng không nhìn đường, hận bản thân quá hấp tấp chuyện của Mão Sinh, hận bản thân vì đã quả quyết làm tổn thương sư tỷ đến thế... Cô không tha thứ cho chính mình, cũng không một ai nói "Em không sai." Chỉ riêng câu "tạo hoá trêu đùa con người" của sư tỷ đã khiến cô bật khóc.
"Em... là em sai. Em tự ý quyết định, em... sư tỷ, sư tỷ..." Sự an ủi và ấm áp mà Triệu Lan không nhận được từ mẹ cuối cùng cũng được hạ cánh trong vòng tay của Vương Lê. Sư tỷ vuốt mái tóc cô: "A Lan, có em ở đây là tốt rồi, chỉ cần em ở đây."
Mãi lâu sau, cuối cùng sư muội cũng bình tĩnh lại, Vương Lê gạt nước mắt cho cô: "Mão Sinh cũng giống em ở điểm này." Vương Lê lại gần, hôn lên trán và chóp mũi của sư muội, cuối cùng chạm lên đôi môi tủi hờn của cô: "Chị luôn phát điên mỗi khi em khóc, A Lan, sau này chúng ta đừng khóc thế này nhé."
Mão Sinh đổi hai tuyến xe buýt đến dưới nhà Du Nhậm, hôm nay là Chủ nhật, bình thường Du Nhậm sẽ không quay lại trường cho đến sáng thứ Hai, giờ này chắc chắn sẽ ở nhà. Mão Sinh hít ba hơi thật sâu, chạy "bịch, bịch, bịch" lên cầu thang, nhưng lại thấy cửa nhà Du Nhậm đang mở, trong nhà vang lên tiếng máy khoan điện và tiếng mấy người đang nói chuyện ầm ĩ. Thấy làm lạ, Mão Sinh rướn đầu ra ngó, trong phòng cũng có một gương mặt ngước qua, chính là Ấn Tú với mái tóc đuôi ngựa.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Ấn Tú chợt trống rỗng, cô bước tới trước, giữ lấy khung cửa: "Đến gặp Du Nhậm à?"
Mão Sinh nhìn Ấn Tú, mỉm cười qua quýt, cảm thấy hơi chua xót: "Vâng. Bạn ấy chuyển đi rồi à?"
"Không phải," Ấn Tú nghiêng người cho cô nhìn vào trong: "Nhà của Viện trưởng Du thay sàn, hai ngày cuối tuần cô ấy và con gái đều vắng nhà. Chủ nhật tan làm chị rảnh nên đến xem thợ làm thế nào." Trước đó cô có đưa số điện thoại cho Mão Sinh, nhưng Mão Sinh về Bách Châu không nói cho cô biết, thay vào đó lại đến thẳng chỗ Du Nhậm. Ấn Tú cúi đầu nhìn nền nhà, vệt nước dưới đầu ô của Mão Sinh rơi xuống đất, ướt một mảng.
"Bạn ấy... Du Nhậm sống trong trường sao?" Mão Sinh túm tóc, xấu hổ nhìn các thợ xây đang bận bịu.
"Làm sao chị biết được?" Ấn Tú trợn to hai mắt, tựa như có chút tức giận: "Em tìm ai thì hỏi người nấy." Hầu như chưa bao giờ Bạch Mão Sinh về Bách Châu là để thực sự gặp cô, khi đó Ấn Tú mới nhận ra sự thật này. Cô là chị Ấn cứu giúp trong tình cảnh khốn khó, là người bạn trả nợ ân tình của Mão Sinh, là người chị em có thể mượn chỗ ở lại qua đêm.
Cô chẳng là gì cả, môi Ấn Tú run run: "Chị còn phải đến nhà khác xem, đi trước đây."
Cô vội vàng bước đi, xuống lầu mới phát hiện không đem ô về, Ấn Tú quyết định chạy nhanh đến bến xe buýt, đi được hai bước thì nghe thấy có tiếng chân đạp nước từ phía sau, có chiếc ô giơ lên đỉnh đầu. "Chị đang giận à?" Đó là Mão Sinh.
Ấn Tú phớt lờ Mão Sinh, tiếp tục bước ra khỏi ô với tốc độ nhanh hơn, Mão Sinh theo sát đằng sau không nỡ rời đi. Dưới tán ô, hai người hợp rồi tan, tan rồi lại hợp nhiều lần. Ấn Tú đến bến xe, quay đầu lại: "Chị chẳng tức giận cái gì. Chị rất vui. Mẹ chị đồng ý sang tên căn nhà cho chị."
"Đó là chuyện tốt." Mão Sinh lại nghiêng chiếc ô sang cho Ấn Tú: "Vậy tại sao chị lại trốn tránh em?"
"Chị Ấn trốn tránh lúc nào? Trốn kẻ ngốc chỉ biết khóc lóc như em?" Ấn Tú vừa đưa tay ra, Mão Sinh đã cúi đầu xuống: "Đây, cho chị phạt. "
Những ngón tay lạnh lẽo của Ấn Tú đưa vào mái tóc ướt của Mão Sinh, sau khi nghịch ngợm túm lấy, cô nói: "Cảm giác gớm quá." Ấn Tú ghét bỏ chùi tay lên quần áo Mão Sinh: "Chị vẫn còn việc phải làm, em cũng đi làm việc của em đi." Tâm trạng rõ ràng tốt hơn nhiều.
Nhìn cô gái trước mặt, Mão Sinh cảm giác dường như đôi khi chị ấy hợp nhất với Du Nhậm, có khi lại tách thành hai thân ảnh hoàn toàn khác biệt, và cuối cùng tái diễn lại một Ấn Tú nguyên bản và hoàn chỉnh. Cô gái đã bắt đầu phô diễn nét trưởng thành trang điểm nhạt, trông vẫn rung động lòng người như ngày hôm đó dưới ánh đèn mờ trong bến xe buýt. Mão Sinh đưa tay chạm lên môi Ấn Tú: "Đây là son em tặng chị à?"
Ấn Tú sử dụng những thứ Mão Sinh tặng rất cẩn thận và tiết kiệm, chỉ dùng khi gặp khách hàng, như thể làm như vậy sẽ mang lại may mắn và sự tự tin cho cô.
Cô vỗ nhẹ tay Mão Sinh: "Chị không lãng phí!"
Tiếng còi chói tai của chiếc xe buýt đang lao tới vang lên từ phía sau, tài xế vươn đầu ra chửi hai người họ đứng dưới lề đường: "Yêu đương chán sống sao?"
Mão Sinh cầm ô và để tóc ngắn, bị tài xế nhận nhầm giới tính, cô bất lực kéo Ấn Tú lên bậc thềm, hét lên với tài xế: "Là con gái!" Đây là chuyến xe mà Ấn Tú đang đợi, Mão Sinh ngẩn ngơ, để cô đi qua.
Khi Ấn Tú chỉ còn cách bậc xe buýt một bước, bàn tay ướt át của Mão Sinh nắm lấy cô từ phía sau, Ấn Tú quay đầu lại: "Sao vậy?"
Tài xế lại mất kiên nhẫn: "Xong chưa? Rốt cuộc có lên hay không?"
Mão Sinh nghe tim mình đã lâu chưa đập mạnh thế này, cô kéo Ấn Tú lại phía sau biển báo dừng xe, cửa xe đằng trước tức giận đóng lại một tiếng "rầm" rồi chạy đi.
Ấn Tú khó hiểu: "Làm gì thế?" Nhưng cô cũng hiểu rằng lúc này mình đang vui sướng đến mức nào.
Mão Sinh nhìn chằm chằm vào mắt Ấn Tú, dừng lại nơi đôi môi. Ấn Tú có tâm trạng tốt, nảy ra tâm tư xấu: "Hả? Lần trước chị thơm má em trước khi đi Thâm Quyến, lần này em muốn trả thù à?"
Trong tâm trạng hỗn loạn và phức tạp, Mão Sinh chỉ hết sức thở dốc, cô biết mình không được, và cũng hy vọng một chút "không được", nhưng... thực sự không thể. Cô và Du Nhậm vẫn là người yêu của nhau, vẫn chưa có một "kết thúc" rõ ràng cho nhau. Lúc này Mão Sinh đã hoàn toàn hiểu ra, cô cần phải nghiêm túc nói lời tạm biệt với Du Nhậm và xin lỗi một cách chân thành. Cô đã phụ lòng Du Nhậm, trong khi phải xin lỗi, cô lại nghĩ đến Ấn Tú và nhìn chằm chằm vào môi người ta.
Mão Sinh chớp mắt nặng nề: "Em không biết." Cô lo lắng trong hỗn loạn - rốt cuộc mình bị sao thế này?
Trong khi đó hơi thở của Ấn Tú tấn công lên đôi môi cô, khi Mão Sinh đang choáng váng, một tay Ấn Tú giữ lấy má cô: "Cúi đầu xuống."
Mão Sinh làm như được bảo.
Ấn Tú lại nói: "Hé miệng."
Mão Sinh hé miệng, lưỡi Ấn Tú quét đến cửa răng của cô. Ấn Tú cũng rất vụng về, nhưng bình tĩnh hơn Mão Sinh, cô nếm thử mùi vị trong miệng Mão Sinh, cau mày: "Em vừa ăn gì?"
Chiếc ô trong tay Mão Sinh rơi xuống đất, tay siết chặt eo Ấn Tú, học theo Ấn Tú, cũng tấn công đầu lưỡi của cô, Ấn Tú không chê ghét mùi vị, ngược lại càng quấn lấy Mão Sinh nhiệt tình hơn. Hai học sinh mới bắt đầu lúng túng hút lấy và rút lại. Cuối cùng, lưỡi của Mão Sinh bị Ấn Tú cắn mạnh, cuộc gặp gỡ đột đột im bặt, Mão Sinh nói: "A", "Em vừa ăn hai miếng đậu phụ thối."
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT