Sau khi làm xong đơn hàng.
Trăng lên cao, Ngô Thanh Quế chở tất cả đồ đến bãi phế liệu rồi lái chiếc xe tải nhỏ đưa Trì Liệt về nhà.
"Đừng trách tôi nói nhiều nhé." Giữa đường, Ngô Thanh Quế liếc Trì Liệt ngồi ở ghế lái phụ: "Cậu cứ đi theo tôi thế này cũng không ổn, bây giờ không bận còn chạy lung tung được, nhưng năm sau lên lớp mười hai thì sao? Tôi nghe nói trường các cậu áp lực lớn lắm, mỗi năm có vài học sinh nhảy lầu tự tử đấy!"
"Dù gia đình có vô trách nhiệm, thì cũng phải lo cho cậu đến khi trưởng thành chứ." Ngô Thanh Quế vặn tay lái, chiếc xe tải rẽ phải: "Đừng cứng đầu nữa! Nghe lời đi, ít nhất cũng lấy được học phí và chi phí sinh hoạt hai năm cuối cấp trước. Khỏi phải chạy đến chỗ tôi xin việc trước khi thi đại học nữa!"
Ngô Thanh Quế có ấn tượng rất tốt về Trì Liệt.
Mặc dù thỉnh thoảng anh lại bầm dập vì đánh nhau nhưng mỗi khi làm việc đều nghiêm túc. Ít nói, chăm chỉ, lại còn học Nhất Trung.
Vì tỷ lệ lên đại học ở khu phố cũ này thấp nhất thành phố, nên nhiều đứa chỉ học đủ chín năm bắt buộc rồi nghỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT