Trong phòng im lặng không một tiếng động.

Nhìn chằm chằm vào ‘thời gian chết’ một lúc, Ô Hàm đột nhiên giật mình: "Gia đình. Đây là một gia đình, hung thủ đang tạo ra một ‘cái chết của gia đình’."

"Đúng, chính là như vậy." Trương Nghiệp hưng phấn nói: "Tôi đã cảm thấy rối rắm với chuyện này từ lâu rồi, tôi luôn cảm thấy những người này có liên hệ, nhưng tôi lại không nghĩ ra được liên hệ giữa bọn họ là cái gì, hiện tại, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Đây là một gia đình có cả bố mẹ và con cái."

Ô Hàm: "Cái này có thể chứng minh được điều gì đâu?"

Diệp Đông: "Nghĩa là hung thủ muốn có một gia đình trọn vẹn. Có thể ngoài đời hắn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, hoặc sống trong một gia đình tan vỡ."

"Diệp Đông nói đúng." Trương Nghiệp chỉ vào vài người: "Một trong số bọn họ chắc chắn là hung thủ ban đầu, nếu hắn muốn lập một gia đình, thì hắn phải ở trong gia đình này."

Ô Hàm: "Hung thủ sống trong một gia đình tan vỡ, bởi vì đối tượng mà hắn chọn đều đến từ những nơi khác nhau, điều đó có nghĩa là những người trong gia đình hắn cũng phân bố ở những nơi khác nhau."

Sau khi nhấp vào danh sách, Diệp Đông dường như phát hiện ra điều gì đó: "Nghề nghiệp của 'Hình Hiểu Na' và 'Chu Diệp' khá tự do. Nếu gia đình tan vỡ, thì có thể có liên quan đến nghề nghiệp của bọn họ. Nếu như hai người bọn thường xuyên ra bắc vào nam, bọn họ có thể có thể đã có người tình ở bên ngoài, dẫn đến sự tan vỡ của mối quan hệ gia đình này."

Anh thở dài: “Cho nên, một đứa con như hắn đã chọn nghề luật sư khá ổn định, điều này cho thấy trong tiềm thức của đứa trẻ này luôn hy vọng nơi ở và công việc của mình có thể ổn định. Từ điều này có thể xác nhận rằng việc bố mẹ của hung thủ ly hôn cùng với công việc không ổn định có mối liên hệ rất chặt chẽ."

Trương Nghiệp đồng ý: "Đúng vậy, nói như vậy thì, 'Tống Lập' này có thể là hình dạng ban đầu của hung thủ."

Ông ta nhìn Diệp Đông: "Cậu lại đây vẽ sơ lược chân dung của kẻ tình nghi đi, tôi đi lập biên bản."

Diệp Đông suy nghĩ một chút: "Nghi phạm, nam, tuổi từ 20 đến 30, vẻ ngoài ưa nhìn, sống nội tâm, thận trọng, chín chắn, học vấn cao, văn hóa cao, bố mẹ ly hôn, sống một mình, có một người em trai đang đi học, hắn biết một ít kiến ​​thức y học, nhưng người quen hắn lại không biết điểm này. Hắn ghét tranh chấp cùng người khác, khả năng nếu gặp phải tranh cãi sẽ tiến lên can ngăn, không thích những hành vi cẩu thả, cách hành xử cũng tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt, cũng thích giảng đạo."

"Được rồi, nhóc con, cậu học rất tốt." Trương Diệp nhìn anh khen ngợi.

“Là do ngài dạy tốt.” Diệp Đông cười nói.

Vốn dĩ Ô Hàm đang định kinh ngạc trước khả năng phân tích của Diệp Đông, nhưng sau khi nghe những gì hai người nói, cô đã hiểu ra. Thì ra phương pháp phá án của Diệp Đông là học được từ ông cảnh sát nhân dân này, khó trách hai người bọn họ lại quen thuộc như vậy.

“Thật ra tôi biết cô bé này sẽ lại tìm đến tôi, cho nên trước tiên hai người cứ lấy tin tức mà tôi điều tra được mang đi đi.” Trương Nghiệp đẩy cho Ô Hàm mấy tờ giấy: "Chuyện lần trước cảm ơn cô, tôi còn có có một số vấn đề nhỏ ở đây cần sự giúp đỡ của cô." Ông ta dừng lại một chút: "Diệp Đông, cậu đi ra ngoài trước đi."

Diệp Đông nhíu mày, nhìn hai người bọn họ một cái rồi đi ra khỏi phòng.

“Thật ra ông không cần phải làm như vậy.” Ô Hàm liếc nhìn những người trước mặt, vừa phân loại tư liệu vừa trả lời: “Bọn họ không đi theo ông để xem vụ án đã khép lại hay chưa. Nếu vậy thì vào cái ngày mà hồ sơ phá án bị ngừng lại, bọn họ đã rời đi rồi. Không phải do bọn họ oán hận ông cho nên không rời đi, bọn họ chỉ là không muốn ông tự trách quá nhiều. Ông còn sống, bọn họ đã chết, nhưng những người đó đều bị ngọn lửa đốt người kia làm hại, không phải lỗi do ông."

Trương Nghiệp lắc đầu: "Tôi đã bất cẩn, tôi đã làm mất chứng cứ ở hiện trường, vì vậy bọn họ đã quay lại để tìm nó."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Nhưng không ai trong số bọn ông biết rằng có một quả bom ở bên trong. Cái chết của bọn họ là một vụ tai nạn."

"Là do tôi bất cẩn, cuối cùng tôi từ chức vì không vượt qua được." Trương Nghiệp lấy ra một bức ảnh chụp đưa cho Ô Hàm: “ Cô bé, bức ảnh này tặng cho cô. Đây là bức ảnh duy nhất mà bốn người bọn tôi chụp với nhau khi nhập học Học viện cảnh sát cùng nhau. Tôi coi nó như báu vật suốt những năm qua, không biết sau này sẽ bị dọn ở đâu, mong cô giữ gìn nó hộ tôi.

Ô Hàm nhận lấy bức ảnh: "Tôi cũng không biết mình có sống được để giữ gìn bức ảnh này cho ông hay không".

Trương Nghiệp vỗ vào vai trái của cô, nhưng Ô Hàm không né tránh. Trương Nghiệp mỉm cười: "Cô thật sự là một cô gái tốt, chỉ sau khi ở bên nhau một thời gian dài, mọi người mới có thể hiểu biết về cô."

Ô Hàm không muốn thảo luận về điểm tốt và xấu của chính mình, vì vậy cô đã chuyển chủ đề và nói: "Tôi đã tìm ra người mà tôi nghi ngờ, tôi muốn ông phân tích tình hình."

"Được thôi." Trương Nghiệp ngồi xuống: "Diệp Đông không có ở đây, chúng ta nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Vụ án này rất đặc biệt. Có quá nhiều người đi lại trong rừng, vì vậy cảnh sát rất khó điều tra ra bất cứ cái gì. Vì vậy, chúng tôi cần một người tài như cô. Có thể giải quyết vụ án, coi như là một điều may mắn đối với cô."

"Tôi đến đây điều tra vụ án này không phải để trả thù cho bọn họ, mà vì khi có nhiều người chết hơn, điều đó tốt cho tôi. Tôi không muốn tham lam những thứ cao quý giả dối."

Trương Nghiệp cười lắc đầu: "Nói cho tôi biết, cô cảm thấy ai là người khả nghi nhất?"

"Chu Mân và Tôn Chí Cao."

"Cho tôi biết tại sao?"

"Gia cảnh của Chu Mân gần sát với hung thủ nhất. Chỉ là, tại sao anh ta làm kiểm lâm lâu như vậy mà không xuống tay, mà lại chọn năm nay? Tôi không hiểu lắm?"

Trương Nghiệp: "Từ tình huống này mà phán đoán thì mục đích giết người của anh ta chỉ có thể là do bị kích thích. Tuy nhiên, khả năng xảy ra điều này là cực kỳ thấp, nếu không, với sự nhạy cảm của Diệp Đông và Lỗ Cát và sự hiểu biết của Chu Mân, chỉ sợ bọn họ đã phát hiện ra rằng anh ta có điều gì đó không ổn từ sớm rồi. Tôi sợ rằng Diệp Đông chưa bao giờ nói với cô rằng cậu ấy nghi ngờ Chu Mân. Với tính cách của Lỗ Cát, nếu cậu ấy cho rằng Chu Mân vô tội, cậu ấy sẽ rất bực bội khi cô nghi ngờ anh em của mình. Thái độ của hai người bọn họ cho thấy Chu Mân sẽ không bị kích thích rồi làm những điều ngu ngốc."

"Tiếp đó, Tôn Chí Cao là đối tượng đáng ngờ nhất." Ô Hàm nhớ lại: "Khi tôi mới đi cánh rừng, Tôn Chí Cao nói với tôi rằng anh ta muốn trở thành một luật sư trong tương lai. Là một luật sư, điều quan trọng nhất là phải nhạy cảm với mọi thứ. Tôn Chí Cao là một học sinh có thành tích cao, đáng lẽ anh ta phải xuất sắc ở khía cạnh này, nhưng ngay cả Lỗ Cát cũng có thể thấy rằng tôi sẽ không phải là thành viên của Cục lâm nghiệp khi tôi châm lửa, làm sao anh ta có thể không nghĩ đến khả năng này. Chỉ có thể là do anh ta đang giả vờ ngu ngốc."

"Hơn nữa, sự phấn khích mà anh ta thể hiện khi đối mặt với những kẻ săn trộm trông không giống một người nhút nhát chút nào. Bộ dạng rụt rè thường ngày, bây giờ nghĩ lại thì nó không hề bình thường một chút nào. Hơn nữa, thói quen của một người rất khó để che giấu và thay đổi, Tôn Chí Cao luôn muốn Diệp Đông và những người khác phải 'thực thi pháp luật một cách văn minh', phù hợp với đặc điểm của hung thủ là 'ghét tranh chấp và tranh cãi, có thể tiến tới can ngăn khi gặp nó, không thích những hành vi cẩu thả, tuân thủ các quy tắc và cũng thích giảng đạo'."

Trương Nghiệp gật đầu: "Phân tích của cô rất tốt. Tôn Chí Cao này thật sự là kẻ tình nghi lớn nhất. Tuy nhiên, có khả năng hung thủ đã ngừng giết người, cũng không để lại bằng chứng chứng minh danh tính của mình. Không dễ để hắn tự thừa nhận hành vi phạm tội của mình."

"Chuyện này tôi có cách làm của riêng mình. Nhưng với ông, thật sự không cần phải làm như vậy." Ô Hàm nhìn ông ta một cách thương hại, cầm tài liệu trong tay và đi ra khỏi văn phòng của Trương Nghiệp.

Diệp Đông không hỏi hai người bọn họ nói chuyện gì, anh biết, có hỏi thì Ô Hàm cũng sẽ không nói cho anh biết.

Ngồi trên xe máy, Ô Hàm quay lại và liếc nhìn văn phòng của Trương Nghiệp, rõ ràng có ba người đang đứng ở cửa, tất cả đều là người trong bức ảnh. Bọn họ đang vẫy tay với Ô Hàm.

Một lúc sau, một người khác bước ra khỏi phòng, ôm chặt lấy ba người kia.

Ô Hàm không nhìn bọn họ nữa, đột nhiên ôm chặt lấy Diệp Đông trước mặt. Cô vừa muốn tìm một cái bục để trút bầu tâm sự, vừa muốn tìm một chút hơi ấm. Bởi vì những người mà cô gặp, ai cũng không sợ chết, nhưng cô lại không muốn đối mặt với cái chết như bọn họ.

Diệp Đông bị hành động của cô làm cho giật mình, giống như cảm nhận được sự run rẩy của cô, Diệp Đông đi chậm lại, nheo mắt nhìn người phía sau, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng hình như anh lại nhìn thấy hình ảnh cô khóc dưới mưa vào ngày hôm đó, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Người phụ nữ này đã trải qua những gì? Cô lại đang muốn làm cái gì nữa?

Hai người vừa trở lại doanh trại, Trình Tuấn đã chạy tới: "Các khu rừng đều nhận được tin giám đốc Trương tự sát."

Diệp Đông kinh ngạc hỏi: "Xảy ra khi nào?"

"Khoảng hai giờ trước."

Diệp Đông nhìn Ô Hàm đang đứng ở một bên tỏ vẻ lạnh lùng, toàn thân phát lạnh. Hai giờ trước? Nhưng mà anh vừa mới đến văn phòng của Trương Nghiệp cùng với Ô Hàm…

Ô Hàm không nói gì, đi thẳng về phòng, chờ Diệp Đông. Trương Nghiệp đã nói gì với Ô Hàm trước khi chết? Diệp Đông chắc chắn sẽ nghi ngờ, anh sẽ muốn nói chuyện riêng với cô.

Lấy từ trong túi ra bức ảnh Trương Nghiệp đưa cho, Ô Hàm đặt nó lên một trong những trang của Ký Lục Bổn, trên đó viết rõ ràng: Ba cảnh sát đã chết trong vụ cướp hàng loạt tại cửa hàng trang sức ở Thượng Hải. Xin triệu tập sứ giả linh hồn để được giúp đỡ. Đối tượng mục tiêu: Trương Nghiệp.

Tiếng đẩy cửa từ phía sau vang lên, Ô Hàm ngồi ở đầu giường, đóng quyển sổ lại, quay đầu lại: "Anh muốn biết vì sao Trương Diệp tự sát hả?"

Diệp Đông đi vào đóng cửa lại: "Chuyện xưa của ông ấy, tôi đều biết, năm đó ông ấy cùng đồng đội điều tra vụ trộm trang sức hàng loạt, vì sơ ý làm mất chứng cứ ở hiện trường nên đồng đội đã cùng ông ấy đi vào cửa hàng trang sức để tìm nó. Cuối cùng, khi ông ấy bị cấp trên hét lên ra khỏi đó, cửa hàng trang sức đột nhiên phát nổ. Ông ấy còn sống, nhưng đồng đội của ông ấy đều đã chết."

"Đúng vậy, ông ấy không thể vượt qua được cánh cửa trong lòng này, ông ấy cảm thấy không nên sống một mình, ông ấy cho rằng đồng đội vẫn đang chờ mình." Ô Hàm hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn biết cái gì từ tôi?"

"Tôi chỉ muốn biết, người vừa rồi nói chuyện cùng chúng ta là người sống? Hay là người chết?"

"Nó quan trọng sao?"

"Quan trọng."

Ô Hàm cười nhạt một tiếng: “Ông ấy chết rồi."

"..." Trên mặt Diệp Đông lộ rõ ​​vẻ nghi ngờ đi tới trước mặt cô: "Tôi có thể tin tưởng cô không?"

Ô Hàm đứng dậy, cất Ký Lục Bổn vào trong túi du lịch: "Tin hay không thì tùy anh, tôi không quản được anh."

"Nhưng trong miệng cô thì có bao nhiêu lời nói là thật?"

Mở cửa phòng ra, Ô Hàm khẽ mỉm cười: "Anh tự mình đánh giá đi."

Chu Mân đã xuống giường nhìn Ô Hàm đang chuẩn bị đi ra ngoài: "Trời cũng tối rồi, cô đi đâu vậy?"

“Chạy bộ.” Ô Hàm đi thẳng ra khỏi phòng, chạy vào sâu trong rừng cây.

Khi đến một nơi yên tĩnh, cô đứng đợi, nhớ lại thời gian gặp mặt mà Trương Nghiệp đã hẹn ở mặt sau của bức ảnh mà ông ta đưa cho cô, nhìn đồng hồ, đã đến lúc.

Một cành cây khô đập vào vai cô, Ô Hàm quay người lại, trước mặt cô là bốn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, tuổi vẫn còn rất trẻ.

“Chúng ta đi thôi, Ô Hàm.” Ba người cảnh sát nhờ cô giúp đỡ đồng thanh nói: “Trước khi đi, chúng tôi muốn tặng cô một món quà, chính là nói về những nạn nhân đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play