Ô Hàm hưng phấn: "Hồn phách của những người bị hại kia vẫn còn ở đây sao?”
"Không còn nữa."
Ô Hàm thở dài: "Người cung cấp thông tin của tôi nói rằng bọn họ đã bị ăn bởi yêu nữ trong rừng."
Trương Nghiệp tiến lên một bước: "Yêu nữ kia là Lâm Sâm. Cô ấy đã ăn bọn họ. Nhưng mà lúc nãy tôi đến tìm cô ấy và hỏi về những nạn nhân. Lâm Sâm cũng biết một số điều."
"Vậy thì hung thủ là ai?"
Trương Nghiệp: "Từ nơi mà hồn phách của nạn nhân lang thang, hung thủ thật sự đến từ cánh rừng này."
"Lâm Sâm không biết hung thủ là ai sao?"
"Cô ấy không hỏi những người chết kia, bởi vì cô ấy quá đói, cô ấy nuốt bọn họ luôn mà không cho bọn họ có thời gian nói gì." Trương Nghiệp vỗ vai phải của Ô Hàm: "Cô gái nhỏ, suy luận của cô là chính xác, cô cách hung thủ rất gần. Cô phải dũng cảm hơn một chút để nhìn thấy người đó. Lâm Sâm nói rằng những nạn nhân đó đã nghe thấy hung thủ nói ‘Mồ côi cũng được, miễn là biết tha thứ, mày sẽ có một trái tim nhân hậu.’ Tôi nghĩ, câu này rất hữu ích để cô có thể xác định được ai là hung thủ."
Nhìn về phía xa xa, bốn người nhìn nhau, cười với Ô Hàm: “Chúng tôi phải đi đây, cảm ơn cô.” Bốn người cùng nhau hành lễ với cô: "Tạm biệt, Ô Hàm.”
Sau đó, tất cả đều biến mất vào bóng tối.
Ô Hàm nhìn cành khô rơi từ trên không xuống đất, nhớ lại lời Trương Nghiệp đã nói: Cô phải dũng cảm để nhìn thấy người đó.
Người đó đang ở trong khu rừng này.
Xoay người và nhìn về phía doanh trại, Ô Hàm đã xác định được mục tiêu của mình, cô chạy về phía nơi có ánh sáng.
“Ai ở đó?” Một người đàn ông cầm súng từ trong rừng sâu xông ra, nhắm họng súng vào mặt Ô Hàm, Ô Hàm lập tức dừng bước giơ tay ngăn cản.
“Lỗ Cát.” Ô Hàm thấy rõ người đàn ông này.
“Hoá ra là Ô Hàm.” Lỗ Cát buông súng xuống: "Buổi tối cô chạy ra chỗ này làm cái gì?”
“Tôi… Đang chạy bộ.” Ô Hàm mím môi.
Lỗ Cát không tin cô, mỉm cười: "Đi thôi, cùng nhau trở về, chuyến tuần tra trong rừng của tôi kết thúc rồi."
Gật đầu, Ô Hàm yên lặng đi bên cạnh hắn ta, người đàn ông bên cạnh cô rất uy nghiêm, cho người ta cảm giác an toàn. Hiếm khi có hắn ta ở bên cạnh nên Ô Hàm nhắm mắt trái lại, tinh thần cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Lần đầu tiên cô nhắm mắt trái trước một người, không biết vì sao Lỗ Cát lại khiến cô tin tưởng từ tận đáy lòng.
“Anh… Tại sao anh lại không lập gia đình?” Ô Hàm chủ động bắt chuyện với hắn ta, khi hỏi câu này, cô luôn cảm thấy bản thân không đúng lắm.
"Tôi ngay cả rừng rậm cũng không bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ người nhà của mình?" Hắn ta híp mắt nhìn Ô Hàm: "Kỳ lạ thật, cô thật sự rất giống với Lâm Sâm, cô gái kia trước đây đã hỏi tôi câu này."
Ô Hàm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, cô làm sao so được với Lâm Sâm, cô mím môi, tiếp tục hỏi: “Anh rất nhớ cô ấy đúng không? Anh luôn luôn nhắc tới cô ấy.”
"Đó là học trò mà tôi cảm thấy đắc ý nhất, cũng là học trò duy nhất, đương nhiên là tôi sẽ nhớ tới."
Ô Hàm nhướng mày, liếc nhìn người bên cạnh, nghĩ rằng bởi vì Lâm Sâm đã chết, cho nên hắn ta không còn muốn thu nhận học trò nữa.
Hai người trở lại doanh trại, Chu Mân nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, vì muốn giảm bớt không khí khó xử giữa mọi người cùng Ô Hàm, người rất ít khi trêu chọc như anh ta cũng không nhịn được nói: "Ô Hàm hoảng hốt đi ra ngoài. Hoá ra là đến đón Lỗ Cát trở về."
“Thằng nhóc thối, học cái gì giỏi từ Trình Tuấn thì không học, cái miệng này chắc anh cũng không cần nó nữa.” Lỗ Cát đánh vào đầu anh ta.
Trình Tuấn xoa súng vặn lại: "Sao chuyện xấu gì cũng đổ lên người tôi hết vậy? Là do tính khí của ái phi đang thay đổi bất thường, l điều đó không liên quan gì đến tôi hết." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tôn Chí Cao nói đùa: "Không phải người một nhà, cũng không tạo thành một gia đình. Anh có một ‘Oppa’ và một ‘Ái phi'. Nếu hai người muốn thì không sao cả, tôi sẽ cưới Diệp Đông."
Diệp Đông đội một cái bát lên đầu.
Trình Tuấn lập tức đứng dậy: "Nhìn xem, cái tật xấu này là do ái phi dạy, không liên quan đến tôi."
Ô Hàm liếc nhìn nhóm người không còn mắng mỏ cô nữa mà tạo bầu không khí tốt, lại cảm thấy biết ơn. Sự thù địch của Trình Tuấn đối với cô dần dần được cải thiện vì vết thương của Chu Mân đã đỡ hơn. Bữa sáng ngày hôm sau, gã đã đưa cho Ô Hàm một miếng bánh nếp để lấp đầy dạ dày.
Giữa trưa, một người khách đến doanh trại.
Lỗ Cát mở cửa xách theo một chiếc vali bước vào. Đằng sau hắn ta là một người phụ nữ khoảng tầm hơn hai mươi tuổi với mái tóc dài, vẻ ngoài xinh đẹp và làn da trắng, hắn ta giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp của San San, Hàn Quyên. Mọi người có thể gọi cô ấy là 'Tiểu Quyên'."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
"Người đẹp." Trình Tuấn lau bàn tay to đầy dầu mỡ của mình và đưa nó ra trước mặt Hàn Quyên: "Xin chào, tôi tên là Trình Tuấn, tôi năm nay ba mươi, độc thân, tốt nghiệp trung học và chức năng thân thể đều tốt."
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, Lỗ San San đẩy gã ra: "Vẫn là cách cũ, khi anh nhìn thấy tôi cũng nói như vậy, nhiều năm như vậy sao vẫn không thay đổi, thêm vài từ mới đi." Cô ấy mỉm cười và dẫn Hàn Quyên đến bên cạnh mình.
Ô Hàm đã nhìn ra vấn đề, nếu là đồng nghiệp của Lỗ San San, tại sao cô ấy không tự giới thiệu, mà Lỗ Cát lại làm công việc đón và giới thiệu cho mọi người, điều này rất kỳ lạ. Cũng may trong phòng chỉ có một mình cô suy nghĩ nhiều, tất cả mọi người đều không chú ý tới cảnh tượng vụng về này do Lỗ Cát lên kế hoạch.
Ô Hàm nghĩ rằng người tên Hàn Quyên có thể là một cảnh sát, người đã đến hợp tác với người kiểm lâm đáng kính này để đóng một vở kịch. Mà mục tiêu nghi ngờ của Lỗ Cát đương nhiên là ở trên bàn ăn tối.
Vẫn đắm chìm trong vở kịch mà mình đã lên kế hoạch, Lỗ Cát mỉm cười: "Nào, ngồi đi, hôm nay mọi người tập trung khá đông đủ, chúng ta ăn một bữa tối đoàn viên đi. Diệp Đông, bỏ đồ của Tiểu Quyên vào phòng cậu trước đi."
“Phòng tôi thành phòng chung sao?” Diệp Đông không nhúc nhích.
Trình Tuấn cười nói: "Tôi cảm thấy phòng của Diệp Đông quá bừa bộn, cho nên không dám cho người đẹp xem."
"Đi sang một bên." Diệp Đông phản ứng lạnh nhạt với người phụ nữ mà Lỗ Cát mời tới, với sự nhạy cảm của mình anh đã phát hiện ra, vì vậy, cho nên anh phải diễn kịch với Lỗ Cát, anh phải hành động như phong cách bình thường của mình, không thể trở nên quá nhiệt tình với 'người nằm vùng' này.
Lỗ Cát ho nhẹ một tiếng: "Dù sao thì San San và Ô Hàm đã ở trong phòng của cậu, Hàn Quyên vào ở là vừa vặn."
Diệp Đông thở dài, sau đó thuận theo đặt hành lý của Hàn Quyên vào phòng mình.
Lỗ Cát gọi mọi người nhanh chóng ngồi xuống, đồng thời cố tình mời Tôn Chí Cao và Hàn Quyên ngồi cùng nhau.
Trên bàn ăn tối, Lỗ Cát cố ý hỏi Hàn Quyên: "Tôi nghe San San nói rằng năm nay cô mới tốt nghiệp cao học nên vẫn chưa có bạn trai."
Hàn Quyên cúi đầu mỉm cười rồi lại lắc đầu.
"Chà, chúng ta có một học sinh thành tích cao ở đây, suốt ngày la hét rằng cậu ta không có vợ, hai người làm quen nhau đi." Lỗ Cát nháy mắt với Hàn Quyên, sau đó quay sang nói với Tôn Chí Cao: "Tên nhóc nhà cậu thật may mắn, Hàn Quyên là một sinh viên đạt thành tích cao tại trường đại học y khoa.
Tôn Chí Cao có ấn tượng rất tốt với Hàn Quyên, cậu ta hơi cứng nhắc trên bàn ăn, ăn nói không trôi chảy, mọi người đều trêu chọc cậu ta một lúc.
Lỗ San San ngồi bên cạnh Diệp Đông, ôm cánh tay anh và nói với Tôn Chí Cao đang nhút nhát: "Hai người lưu lại thông tin liên lạc của nhau đi. Tôi sẽ quay lại, tôi còn muốn đến Tô Châu cùng Tiểu Quyên. Chúng tôi sẽ liên lạc với anh khi đến nơi."
"Được." Tôn Chí Cao không biết làm thế nào để hỏi thông tin liên lạc của Hàn Quyên, vì vậy cậu ta đương nhiên rất vui khi được Lỗ San San đẩy thuyền.
Chẳng mấy chốc, Tôn Chí Cao và Hàn Quyên trở nên quen thuộc hơn.
Ô Hàm im lặng ngồi đó, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, cô không muốn chờ đợi kế hoạch của Lỗ Cát để lãng phí thời gian của mình. Có lẽ Lỗ Cát muốn Hàn Quyên tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của Tôn Chí Cao để xác định danh tính hung thủ của cậu ta.
Cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cô phải làm mọi thứ theo cách quen thuộc mới được, phải chấp nhận một số rủi ro.
Buổi chiều Tôn Chí Cao đi tuần tra rừng, Ô Hàm cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
“Cô định làm gì?” Diệp Đông đang cùng Lỗ San San ngồi trong phòng khách, thấy Ô Hàm chuẩn bị ra ngoài liền đứng dậy hỏi cô.
"Ra ngoài đi dạo một lát, trong phòng ngột ngạt quá."
"Tôi có chuyện muốn thảo luận cùng cô."
"Tôi đang vội, đợi tôi trở lại rồi nói cũng được."
Diệp Đông ngăn lại người khăng khăng muốn rời đi: "Nói mấy câu thôi."
Liếc nhìn người đang lãng phí thời gian của mình, Ô Hàm nhìn thấy Tôn Chí Cao ở ngoài cửa đã ngồi lên xe motor, đẩy Diệp Đông đang cản đường và lao ra ngoài.
Rút con dao sắc bén từ sau thắt lưng ra, Ô Hàm kéo Tôn Chí Cao xuống, đẩy cậu ta xuống đất, dùng một chân đè trên ngực cậu ta, kề con dao vào cổ và khống chế cậu ta: "Nói đi, tại sao cậu lại giết bọn họ?"
Tôn Chí Cao kinh ngạc: “Ô... Ô Hàm, cô làm sao vậy?"
"Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, cậu giết nhiều người như vậy, không cảm thấy hối hận sao?"
Diệp Đông lao ra khỏi nhà, Ô Hàm lập tức hét lên: “Đừng đến đây.” Con dao trong tay cô kề sát cổ Tôn Chí Cao.
Nhìn cảnh tượng ngay trước mắt, Diệp Đông lo lắng siết chặt nắm tay: "Ô Hàm, đừng có làm bậy."
Lỗ San San hét lên vì sợ hãi.
Những người khác cũng chạy ra ngoài khi nghe thấy âm thanh, bọn họ đều sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.
"Nói cho tôi biết, cậu hối hận, hối hận khi giết những người kia, hối hận khi đã làm những chuyện này, mau nói cho tôi biết." Ô Hàm kéo kéo cổ áo của Tôn Chí Cao, vẻ mặt đe doạ.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” Tôn Chí Cao không dám động: "Ô Hàm, giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm.”
"Hiểu lầm?" Ô Hàm lườm cậu ta một cái: "Tống Lập chính là hình dạng ban đầu của cậu đúng không? Cậu đã giết một 'gia đình’, cậu rất chán ghét cái gia đình này. Cậu không ra tay được với gia đình của mình, cho nên cậu đã lựa chọn ra tay những người xa lạ đó. Để bọn họ đem đi tất cả những gì mà cậu ghét. Ngôi nhà đó có bố mẹ cậu và em trai đang đi học. Cậu sống trong một gia đình với những mối quan hệ đổ vỡ. Cậu ghét ngôi nhà này. Cậu muốn phá hủy nó. Sau khi cậu tốt nghiệp ý tưởng này ngày càng trở nên gay gắt, sau đó cậu chọn một nơi tối tăm dễ ẩn nấp như cánh rừng này để thực hiện kế hoạch giết người của mình, cậu luôn muốn có một người vợ, chính vì muốn một mái ấm trọn vẹn, cậu muốn tự mình tạo ra một gia đình sẽ không chia rẽ hả?”
Tôn Chí Cao sững sờ ở đó, một lúc sau mới trả lời: "Tôi không biết cô đang nói cái gì? Ô Hàm, nếu cô cho rằng tôi là hung thủ, cô phải đưa ra bằng chứng."
Bằng chứng? Chính vì Ô Hàm không tìm được bằng chứng nên cô mới cảm thấy sốt ruột.
Cô đột nhiên nói: "Tôi không cần bằng chứng, tôi giết cậu, cậu tự đi xin lỗi bọn họ đi." Vừa nói, cô vừa định giơ dao lên.
Diệp Đông ngay lập tức chạy tới, kéo cô ra khỏi Tôn Chí Cao, hai người lăn lộn trên mặt đất, Ô Hàm bị anh nắm chặt cổ tay: “Đồ điên, cô làm sao vậy?"
"Buông tay ra, tôi không thể lãng phí thời gian, mạng sống của tôi chỉ vì một mình cậu ta. Tôi đã ở đây quá lâu rồi." Ô Hàm muốn đứng dậy, nhưng sức lực của Diệp Đông lại rất lớn, ôm chặt lấy cô.
Những người khác cũng chạy đến, giúp đỡ Tôn Chí Cao và đưa cậu ta quay trở lại nhà.
Thấy Tôn Chí Cao được cứu, kế hoạch của Ô Hàm đã thành công, cô nới lỏng sức mạnh và hét lên: "Tôi đang theo dõi cậu, chắc chắn tôi sẽ tìm ra bằng chứng giết người của cậu, hãy chờ đấy."
Tôn Chí Cao nhìn cô với vẻ sợ hãi.
Lỗ San San lại hét lên: "Diệp Đông, cánh tay của anh."