Cùng lúc đó Ô Hàm từ trên ghế sô pha đứng lên, Lỗ San San cũng chạy ra khỏi nhà, hỏi Ô Hàm muốn biết điều gì: "Đã bắt được mấy người kia chưa?"

"Chưa bắt được." Trình Tuấn trả lời, nhân tiện lườm Ô Hàm một cái, đi thẳng vào phòng của gã và Chu Mân. Diệp Đông đi theo sau gã, cũng không nói chuyện với Ô Hàm.

Lỗ Cát gật đầu với Ô Hàm, đi vào bếp bắt đầu nấu ăn mà không nói gì.

“Tiểu Cao đâu rồi?” Ô Hàm phát hiện còn thiếu một người, đây là lần đầu tiên cô tìm đề tài bắt chuyện với người khác, nhìn về phía Lỗ Cát đầy chờ mong.

"Đi tuần tra rừng. Thằng nhóc này nhát gan lắm. Nó chỉ dám ra ngoài vào ban ngày, nên nó vẫn đang làm công việc kiểm lâm."

Nhìn thấy Lỗ Cát chịu nói chuyện với mình, cuối cùng Ô Hàm cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, không biết vì sao, cô lại đi nói qua nói lại với Lỗ Cát, những việc mà trước đây cô chưa từng làm, cô làm rất tự nhiên, nhân tiện tìm thấy chủ đề muốn nói: "Tôi cảm thấy cách tuần tra trong rừng của mấy người các anh không hợp lý cho lắm. Đi một mình quá nguy hiểm."

Thở dài một tiếng, Lỗ Cát đáp: "Không còn cách nào khác, bọn tôi không có đủ người, tốc độ của một tổ hai người lại quá nhanh, chỉ sợ thể lực của tên nhóc này không đủ."

"Nói cách khác, nếu một người đi ra ngoài tuần tra rừng, lại hiểu khá rõ về rừng rậm, nếu làm chuyện gì đó thì cũng khó bị phát hiện?"

Liếc mắt nhìn Ô Hàm một cái, Lỗ Cát giật lấy chậu nước trong tay cô, ý bảo hắn ta không để cho cô giúp đỡ mình, từ sức lực cũng có thể thấy được hắn ta có chút không hài lòng: "Nói thật, cô nghi ngờ anh em của tôi, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đều là những người có chung mạng sống với tôi, sẽ không làm ra điều gì gây tổn hại đến người khác, tôi chấp nhận để cho cô điều tra bọn họ, tôi luôn luôn cảm thấy lương tâm của mình bị chó ăn rồi."

"Anh cũng nằm trong vòng nghi vấn của tôi." Ô Hàm có thể ăn được mọi loại lời nói, dễ nghe hay không dễ nghe, cô đã có đủ mặt mũi để đối phó rồi.

Hừ lạnh một tiếng, Lỗ Cát lắc đầu: "Nói cho tôi biết, người khiến cô nghi ngờ nhất là ai?"

"Anh là một trong những người bị nghi ngờ nhất, tôi sẽ không tùy tiện nói cho anh biết. Bây giờ tôi còn có một vài vấn đề cần phải giải quyết, nếu như lần này điều tra rõ ràng, tôi sẽ nói cho anh biết hung thủ trong lòng tôi là ai." Ô Hàm cũng không hề giúp đỡ hắn ta, xoay người chuẩn bị ra khỏi bếp.

Đập vào mắt cô là đôi mắt của Diệp Đông, hóa ra là anh đang đứng ở cửa nghe lén cuộc nói chuyện giữa cô và Lỗ Cát.

“Anh định nói gì để châm chọc tôi?” Ô Hàm đối mặt với anh.

“Tôi đến đây để bàn với cô về vụ án giết người.” Diệp Đông đi vào phòng bếp: "Chúng ta thống nhất trước đi, cô có thể hỏi tôi một số vấn đề, sau khi tôi trả lời xong, tôi cũng có thể hỏi cô.”

Nhớ lại những gì hai người đã nói, Ô Hàm siết chặt chiếc túi du lịch trên vai: "Nói đi, anh muốn hỏi gì?"

"Cuốn sổ tay trong cặp của cô dùng để làm gì?"

Tại sao Diệp Đông vẫn luôn nhắm vào Ký Lục Bổn của cô như vậy? Chẳng lẽ anh thấy được sự đặc biệt của cuốn sách này sao? Ngoài mặt Ô Hàm thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã luống cuống hết lên: "Anh xem trộm Ký Lục Bổn của tôi sao?"

"Gọi là Ký Lục Bổn sao? Cô dùng nó để ghi chép cái gì?" Diệp Đông hỏi như vậy, trả lời rằng anh không có ý định lục lọi đồ của cô.

"Anh không có tư cách yêu cầu tôi trả lời, chúng ta đã thống nhất, có một số việc không cần nói. Tôi chỉ nói cho anh biết đó là một quyển sổ ghi chép, nó rất có ích đối với tôi."

Thấy Ô Hàm chắc chắn sẽ không nói ra, Diệp Đông không hỏi nữa, chuyển chủ đề: "Chia sẻ tài nguyên đi. Dù sao thì tôi cũng biết về cánh rừng này nhiều hơn cô, cho nên nếu chúng ta muốn bắt được 'hung thủ' thì tốt nhất chúng ta phải trao đổi kiến ​​thức. Dù sao thì cô đã ở đây bảy ngày rồi, cô cũng không tìm thấy thứ gì hữu ích cả."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bảy ngày? Anh vừa dứt lời, Ô Hàm đã trợn tròn hai mắt.

Đã qua bảy ngày rồi sao? Làm sao cô có thể quên được.

Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, việc này đối với cô như một sự việc chí mạng, đây là lần đầu tiên cô lãng phí nhiều thời gian như vậy, không thể lại lãng phí như vậy. Cô phải khóa chặt kẻ tình nghi và sử dụng những phương pháp nguy hiểm để buộc hắn phải khuất phục.

“Được rồi, chia sẻ tài nguyên.” Ô Hàm lập tức phản ứng, lấy Ký Lục Bổn từ trong túi du lịch ra, cẩn thận lật xem những thông tin mà cô đã điều tra được, nhưng không cho Diệp Đông xem nội dung ở trước đó.

Diệp Đông cũng không thèm để ý, cầm Ký Lục Bổn ngồi xuống trước bàn, nhìn chằm chằm thứ thú vị trước mặt, sau đó cầm lên xem: "Đây là loại sổ gì? Còn có 'Cột thông tin nạn nhân' và ‘Cột thông tin nghi phạm’, ‘Câu chuyện về người giải cứu', có lẽ nó được in lại đi. Có người bán cuốn sổ như thế này sao? Sổ tay của thám tử hả?"

Lỗ Cát cũng tò mò liếc nhìn, không nói gì, tiếp tục nấu ăn.

"Tôi đã đặt làm nó."

Diệp Đông nhướng mày, đương nhiên là anh không tin: "Cô đúng là nói dối không chớp mắt."

Anh không hỏi về Ký Lục Bổn nữa, mà chỉ vào thông tin được đánh dấu: "Ai đã cung cấp cho cô những thông tin sai lệch này?"

"Giám đốc văn phòng quản lý lâm trường, Trương Nghiệp."

Diệp Đông: "Cô có bao giờ tự hỏi tại sao Trương Nghiệp lại lừa cô ư?"

“Ông ấy không cần phải nói dối tôi, có lẽ ông ấy muốn nói với tôi điều gì đó bằng những thông tin sai lệch kia."

Diệp Đông kéo Ký Lục Bổn về phía của mình, chỉ vào thông tin sai trên đó: "Phụ nữ thì lại nói là đàn ông, cung cấp cho chúng ta thông tin là phụ nữ. Chu Mân thì nói là Chu Ẩn, thông tin được cung cấp cho chúng ta là ‘Ẩn'. Bốn người mất tích chỉ nói được ba người, có thể thấy người mất tích thứ ba là đặc biệt nhất. Chúng ta cần phải điều tra thật kỹ. Hơn nữa..."

Ô Hàm ngẩng đầu nhìn anh, cái người không ngừng nói hai từ "chúng ta", cũng không biết đã bao lâu rồi Ô Hàm không nói hai từ "chúng ta". Cô đã sống một mình trong một khoảng thời gian dài, lâu đến mức cô gần như đã quên mất mình đã từng nói "chúng ta" trước đây. Đối với bạn bè, cho gia đình, và thậm chí, cho những người xa lạ.

"Tôi biết một số thông tin về người chết thứ ba, 

tôi sẽ thêm nó cho cô." Diệp Đông cầm bút trong sổ ghi chép của cô lên, viết thêm nạn nhân thứ ba vào cột thông tin của người chết: Hình Hiểu Na, người làm việc tự do, thời gian chết rơi vào nửa tháng trước, nữ, 53 tuổi,đã đi với bạn tới khu du lịch trên núi Đại Hưng An, thi thể được tìm thấy ở trong rừng, bị chặt xác và vứt xác.

“Là một người phụ nữ ư?” Ô Hàm cau mày.

“Đúng vậy, là người chết duy nhất mang giới tính nữ."

"Bà ấy cũng chết vào nửa tháng trước, cho nên cùng với người chết thứ hai, Tống Lập..."

Diệp Đông: “Hai người chết cùng một ngày, nhưng không quen biết nhau.”

Ô Hàm phát hiện rằng Diệp Đông cũng điều tra những nạn nhân này: "Kiểm lâm các anh cũng làm những việc này ư?"

"Người chết ở địa bàn của chúng tôi, đương nhiên là chúng tôi phải chịu trách nhiệm." 

Diệp Đông đứng dậy: "Đi, đi gặp Trương Nghiệp, tin tức này do ông ta cung cấp, cô không cảm thấy kỳ lạ hay sao?"

“Đi như thế nào vậy?"

"Cưỡi motor là chuyên môn của tôi." Diệp Đông gật đầu với Lỗ Cát và dẫn Ô Hàm ra ngoài.

Hai người đội mũ bảo hiểm phóng xe băng qua rừng, con đường lầy lội không cản trở được những người có kỹ năng lái xe thành thạo.

Xe máy đỗ trong khuôn viên của cục quản lý lâm nghiệp, khi đến văn phòng giám đốc lâm trường, Diệp Đông gõ cửa: "Tôi là Diệp Đông."

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính đọc sách, mặc trang phục kiểm lâm màu xanh xám đứng ở trước cửa: “Ồ thật hiếm thấy, cậu tới gặp tôi sao, có mang theo rượu không?"

Xem ra ông ta biết Diệp Đông rất rõ.

“Ông không thấy tôi đến đây tay không sao? Tôi không phải cố ý đến đây để gặp ông." Diệp Đông dẫn Ô Hàm đi vào văn phòng.

“Cô gái, hoá ra là cô.” Trương Nghiệp chỉnh lại kính mắt: "Cô vẫn còn đang điều tra vụ án giết hại các du khách ở khu du lịch kia sao?”

Ô Hàm nói thẳng: "Tại sao giám đốc Trương lại đưa thông tin sai cho tôi?"

Trương Nghiệp cầm tách trà trên bàn lên, thổi vài cái rồi lại đặt xuống: "Bởi vì tôi cũng điều tra hung thủ của vụ án, hơn nữa tôi đã có manh mối."

“Ông biết hung thủ là ai sao?" Ô Hàm kinh ngạc, Diệp Đông cũng híp mắt lại.

"Nếu biết thì tại sao tôi lại không báo cảnh sát?" Trương Nghiệp lắc đầu.

Trên bàn của ông ta là bức ảnh của một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, trông khoảng ba mươi tuổi. Khi Ô Hàm nhìn thấy bức ảnh ấy lần đầu tiên, cô đã nhận ra rằng người trong bức ảnh là Trương Nghiệp khi ông ta còn trẻ, nhưng ông ta không đeo kính vào thời điểm đó, khi đó ông ta vẫn là một cảnh sát dũng cảm và không biết sợ. ( truyện trên app tyt )

Ngồi trên ghế, ống quần của ông ta hơi kéo lên, để lộ chiếc chân giả ở bên phải. Đây là thương tật do một vụ án giết người để lại, cũng là một vết đau đối với ông ta.

Ô Hàm mím môi không nói gì.

Trương Nghiệp liếc nhìn bức ảnh của mình, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối: "Nói ra cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng khi tôi vừa nghe thấy một vụ án giết người trong rừng, tôi có chút kích động và ngứa tay, vì vậy tôi đã bí mật điều tra tình hình.”

Ông ta nhìn Ô Hàm: "Cô bé, tin tức của tôi đưa cho cô là do tôi tự mình điều tra ra, tuy không biết nó có chính xác hay không, nhưng cô nói mình đang vội, cho nên tôi chỉ muốn giúp một tay."

Ô Hàm ngồi ở trước mặt ông ta: “Ông dựa vào cái gì lại đưa những thông tin này cho tôi?"

Trương Nghiệp đứng dậy và bắt đầu đi lại trong phòng: "Xét từ những thi thể được tìm thấy, không một ai trong số họ ở hiện trường vụ giết người đầu tiên, tất cả bọn họ đều bị chặt xác và ném ở những nơi khác nhau. Phương pháp phân xác của hung thủ là giống nhau và rất thuần thục, có lẽ hắn biết một số kiến thức về y học. Từ góc độ tâm lý tội phạm, hung thủ có thể có một mong muốn trả thù tột độ bằng cách chặt xác và vứt xác. Hắn muốn sử dụng phương pháp này để đạt được mục đích trả thù. Hoặc đơn giản hung thủ chỉ muốn tìm kiếm cảm xúc kích thức mà tùy tiện phạm tội, cũng có khả năng hung thủ muốn che đậy một sự thật nào đó, mà sự thật này chắc chắn liên quan tới thân phận thật sự của hung thủ."

Diệp Đông gật đầu đồng ý: "Hung thủ đã chọn ra một vài người rồi để bọn họ giết nhau một cách dã man, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng. Tuy nhiên sau khi giết người hắn cũng không hủy đồ đạc và thông tin nhận dạng của nạn nhân đi. Có thể thấy hắn không hề sợ hãi việc thông tin của nạn nhân bị lộ sẽ vạch trần thân phận của hắn, cho thấy việc chặt xác chỉ là tâm lý trả thù của hắn."

Trương Nghiệp: "Hung thủ không sợ thông tin của nạn nhân bị rò rỉ. Có thể kết luận rằng hắn không có mối quan hệ trực tiếp nào với những nạn nhân này. Những thông tin đó không thể tiết lộ danh tính của hắn. Hung thủ là một 'người giấu mặt'."

"Kẻ giấu mặt?" Ô Hàm đã hiểu rồi, hoá ra từ 'ẩn' kia là manh mối mà Trương Nghiệp muốn nói với cô, rằng hung thủ và nạn nhân không hề quen biết. Cô dừng lại: "Vậy thì, tại sao ông lại cảm thấy 'Hình Hiểu Na' là đặc biệt nhất trong những người này?"

"Bởi vì bà ấy là phụ nữ, bà ấy rất đặc biệt." Trương Nghiệp quay lại và lấy một tập hồ sơ từ trong tủ ra, lục lọi trong đó để tìm 'danh sách cái chết' mà ông ta đã liệt kê, chỉ vào bốn nạn nhân, ông ta tự hỏi: "Hai người có cảm thấy rằng, những nạn nhân này chắc chắn đều có những mối liên hệ với nhau, tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng tôi không thể nghĩ ra cái gì không đúng."

Nhìn chằm chằm vào danh sách, Diệp Đông và Ô Hàm cũng cảm thấy khó hiểu.

Ngô Tranh, nam, 23, sinh viên đại học, Quảng Đông

Tống Lập, nam, 25, luật sư, Tây An

Hình Hiểu Na, nữ, 53, lao động tự do, Nam Kinh

Chu Diệp, nam, 55, nhiếp ảnh gia, Bắc Kinh

Cái gì không đúng?

Tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp, khu vực, dòng họ... không có điểm gì chung cả.

Có điểm nào liên hệ được với nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play