"Mọi người nghĩ như thế nào, có đưa cô ấy trở về không?" Trình Tuấn là người đầu tiên không muốn.

"Tôi cũng nghĩ cô ta không nhất thiết phải đi theo chúng ta. Ý thức tự bảo vệ mình của cô ta rất mạnh, như thế cũng đủ để sống sót một mình trong rừng." Diệp Đông vẫn giữ im lặng nãy giờ trở thành người thứ hai không muốn đưa Ô Hàm đi.

Giống như anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau năm năm, gặp được Ô Hàm là một người không có lương tâm, chỉ biết ích kỷ cứu mạng mình, chắc chắn sẽ không có ai chịu làm quen với cô.

Lỗ Cát thở dài, hắn ta cũng sợ mình sẽ không sẵn lòng giúp đỡ Ô Hàm nữa, cũng không thể trơ mắt nhìn cô lao vào nguy hiểm, đành phải khuyên mọi người một câu: “Việc quan trọng là phải tìm ra những kẻ săn trộm đó. Trước tiên chúng ta đưa Chu Mân, Ô Hàm trở về nghỉ ngơi đã, có chuyện gì thì đợi bắt được những người kia rồi nói sau."

Thấy toàn thân của Chu Mân bị bầm tím và sưng tấy, Trình Tuấn đã chở anh ta đi trên một chiếc motor, phần đầu xe bị rung lắc suýt chút nữa đã va phải Ô Hàm, nếu Lỗ Cát không kéo Ô Hàm lại thì sợ rằng dạ dày của Ô Hàm sẽ lại đau.

"Tiểu Cao, lên xe của tôi." Diệp Đông kéo Tôn Chí Cao lên xe của anh, cũng vội vàng chở cậu ta rời đi.

Ô Hàm cố nén nỗi hổ thẹn, không nói được câu nào, cô chỉ muốn giữ mạng của mình, cho nên lúc này không thể có lòng tự trọng. Vì vậy, cô ngoan ngoãn im lặng ngồi sau lưng Lỗ Cát, để hắn ta dẫn mình tới một nơi an toàn hơn.

Mọi người an toàn trở về doanh trại, Ô Hàm nhìn thấy Lỗ San San đang đợi ở trong phòng. Cô ấy là một bác sĩ và đã bắt đầu khám cho Chu Mân.

Cô gái xinh đẹp này thậm chí còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, cô ấy cũng quyến rũ và trưởng thành hơn rất nhiều. Mái tóc dài khiến Ô Hàm phải ghen tị.

Ngày xưa, Ô Hàm cũng để tóc dài, cô thích để tóc dài và buộc đuôi ngựa... Nhưng giờ đây, để thuận tiện, cô đành phải cắt tóc, vứt bỏ rất nhiều thứ mà cô yêu thích, cả ngày chỉ lo đi khắp nơi để kiếm sống.

“Anh ấy không sao, chỉ là vết thương ngoài da, sau khi vết bầm tan đi là tốt rồi.” Lỗ San San nói với những người đang đứng ở phía sau lo lắng cho Chu Mân: "Mọi người đừng lo lắng.”

Trình Tuấn thở ra một hơi: "Vậy thì tốt rồi. May mắn là San San đã tới, nếu không, một bác sĩ nửa vời như tôi, cũng không dám động đến cậu ấy."

"Anh cũng đừng khiêm tốn, anh không học y cũng có thể mở phòng khám, như vậy còn chưa đủ sao? Anh chỉ nói những lời tốt đẹp để lấy lòng tôi thôi." Lỗ San San nhận lấy khăn tay mà Trình Tuấn đưa cho

Lỗ Cát đi đến bên cạnh cô ấy: "Em cũng xem qua cho Ô Hàm đi, cô ấy luôn luôn giấu bệnh."

Lỗ San San nhìn người lần đầu tiên gặp mặt này, mỉm cười đi đến, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp: "Tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân, tôi là Lỗ San San, em gái của Lỗ Cát, bạn gái của Diệp Đông, là bạn bè của những người khác.”

Ô Hàm liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng không có ý định nói chuyện.

Lỗ San San có chút ngượng ngùng, khi cô ấy cúi đầu, Trình Tuấn đã đi tới, kéo cô ấy rời khỏi Ô Hàm: "Đừng để ý đến con quỷ ích kỷ này."

Chu Mân ho khan hai tiếng, che ngực lại đứng dậy xuống giường: “Trình Tuấn đừng nói nữa, ai cũng có lúc yếu đuối, hơn nữa một cô gái luôn cảm thấy bất an như Ô Hàm. Cô ấy cứu tôi cũng là chính nghĩa, cô ấy không cứu tôi cũng không sai, giống như việc nhường ghế trên xe buýt vậy." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Thấy cậu có thể nói cười như thế này thì tôi cảm thấy yên tâm rồi.” Trình Tuấn đến gần Chu Mân: "Được rồi, tôi cũng không có tâm tình cãi nhau với con quỷ ích kỷ, tốt hơn là cậu nên chăm sóc mình thật tốt, như vậy cũng không lãng phí tình cảm giữa hai người chúng ta."

Chu Mân mỉm cười và gật đầu với Ô Hàm đang tỏ ra lạnh lùng.

"Cô ra đây." Diệp Đông đột nhiên mở miệng, mắt nhìn Ô Hàm, đi ra khỏi phòng trước.

Ô Hàm tiếp tục xách túi du lịch không định đặt xuống, cô đi theo anh sang phòng khác.

Thấy cô vừa đi vào, Diệp Đông đã mở miệng nói: "Chu Mân nói đúng, cô có cứu cậu ấy hay không thì cô vẫn đúng, nhưng chuyện này đã khiến chúng tôi hiểu rõ con người của cô rồi. Hôm đó trời mưa, cô bảo chúng tôi đi bắt bọn săn trộm, tôi còn khâm phục sự tự tin của cô, nhưng bây giờ, tôi luôn cảm thấy rằng tất cả chúng tôi đều bị mù rồi."

“Đây là tất cả những gì anh muốn nói sao?” Ô Hàm bình tĩnh không nóng vội trả lời.

“Hừ.” Diệp Đông cầm cây súng trên giường lên: "Tôi không muốn tốn nước bọt với cô nữa, chúng tôi đi tìm bọn săn trộm trước đây. Tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ vụ án giết người, không phải vì cô mà do tôi hy vọng rằng những người đã chết có thể yên nghỉ. Nếu cô vẫn còn một chút lương tâm, hãy sử dụng các kỹ năng cứu mạng của cô để bảo vệ cho San San với Chu Mân. Tất cả chúng tôi đều đi ra ngoài, cô ở lại bảo vệ bọn họ. Đương nhiên, nếu gặp nguy hiểm mà cô lại bỏ chạy trước, tôi cũng không ngạc nhiên lắm.”

Diệp Đông đóng sầm cửa đi ra ngoài, Ô Hàm nhanh chóng đuổi kịp, hét lớn với mấy người đang cầm súng đi ra ngoài: “Bọn họ là một băng nhóm, bốn tên ăn mặc như du khách đeo ba lô, đều cao trên 1m75. Ba tên còn lại mặc quần áo của công nhân vệ sinh, là người mới bắt đầu săn trộm, có thể bọn họ sẽ cảm thấy lo lắng, khẩn trương khi nhìn thấy các anh hoặc cảnh sát. Vì vậy, hãy chú ý đến những người hoảng sợ."

Không ai chú ý đến cô, nhưng bọn họ vẫn dừng lại khi cô mô tả tình hình. Ô Hàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của bọn họ, cô cảm thấy rằng bọn họ là một nhóm người rất dễ thương. Nếu trở thành bạn bè, chắc chắn sẽ khiến người khác cảm thấy an toàn và thoải mái.

Mà trong số những người này, tên sát thủ độc ác đó không nên xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Ô Hàm nắm chặt tay, nếu như cô tìm ra được hung thủ, chắc chắn cô sẽ tự tay giết hắn, không cho hắn hủy hoại hình tượng anh hùng của những người này.

Cô vừa mới quay người lại, một khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ lao tới trước mặt cô.

Lâm Sâm trừng mắt nhìn cô với cái miệng đầy côn trùng thối rữa.

Ô Hàm vòng qua cô ấy, bước vào một căn phòng và đóng chặt cửa lại để ngăn Lỗ San San ở phòng bên kia nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với một con ma nữ.

“Là cô đã hù dọa bọn săn trộm kia sao?” Ô Hàm nhớ lại âm thanh mà mình đã nghe được, hình như những người kia nói ‘có ma’.

Lâm Sâm chỉ vào căn phòng nơi Chu Mân đang ở, tiếp tục nhìn chằm chằm Ô Hàm.

“Trách tôi không cứu anh ta sao?” Ô Hàm biết ý tứ của cô ấy, bọn họ coi như bạn bè, mà hành động của cô lại như một con vật.

"Cô không giống tôi." Lâm Sâm túm lấy cổ áo của Ô Hàm, cố hết sức nói một câu. Không hiểu sao cô ấy lại nghe được bọn họ khen Ô Hàm giống mình, từ vẻ mặt của cô ấy, cô ấy cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với mình.

"Đúng vậy, tôi không dũng cảm như cô. Bọn họ luôn so sánh tôi với cô, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ. Tôi sợ chết, bởi vì tôi đã đắc tội những đồ vật đáng sợ. Nếu tôi chết, chỉ sợ sẽ phải đau khổ hơn cả khi còn sống. Tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để kiếm thêm tuổi thọ, tôi vẫn luôn liều mạng để tự cứu chính mình, tôi chắc chắn phải sống.” Ô Hàm gạt tay cô ấy ra.

"Lâm Sâm, cô đã chết rồi, có lẽ cô đã biết tôi sợ hãi cái gì, sau khi cô chết đã gặp phải những cái đó, không giống với những thứ mà tôi sẽ gặp phải sau khi chết, tôi còn khổ sở hơn so với cô." Ô Hàm thở dài, hạ giọng xuống nói: "Đúng vậy, tôi ích kỷ, tình hình hiện tại thật sự là những gì tôi đáng phải chịu. Chỉ là tôi may mắn hơn cô, tôi còn sống, mấy người đã chết hết rồi."

Lâm Sâm rạch vào mặt cô bằng những chiếc móng tay đã bong tróc của mình, vì những chiếc móng tay đã bị bong ra nên không để lại dấu vết nào trên mặt Ô Hàm, nhưng điều này khiến cô bị sốc đến mức đóng băng tại chỗ.

Khi cô nhìn lại Lâm Sâm, cô ấy đã biến mất.

Nặng nề ngồi xuống đất, Ô Hàm như mất đi toàn bộ sức lực. Không phải đã lâu cô không bị quỷ đánh, chỉ là lần này bị đánh không nghiêm trọng lắm, nhưng nó lại khiến cô khó chịu nhất.

Cô vẫn mang theo chiếc túi du lịch và không định đặt nó xuống như cũ, Ô Hàm đi đến căn phòng Chu Mân đang nghỉ ngơi, nhìn anh ta không nói lời nào.

“Là do bọn họ lo lắng cho tôi nên đã nói chuyện khó nghe với cô.” Chu Mân thấy cô xấu hổ, ra hiệu bảo cô ngồi ở bên cạnh.

Ô Hàm kiên quyết đứng thẳng và tiếp tục im lặng. Cô cũng có thể cảm thấy một chút cảm giác thù địch từ Lỗ San San đối với mình. ( truyện trên app tyt )

Có vẻ như những người bạn của nhóm kiểm lâm này rất chính trực.

“Anh có biết mình đã được cứu như thế nào không?” Cuối cùng Ô Hàm cũng mở miệng, nhưng cô vẫn có mục đích ích kỷ, cô muốn đảm bảo mình chạm vào thế giới bên kia sẽ không bị phát hiện dễ dàng, nếu không cô sẽ gặp rắc rối lớn.

Chu Mân lắc đầu: "Tôi cảm giác giống như bị người dùng súng đánh ngất đi, không biết là ai đã một mình đánh bại chúng. Tuy nhiên, tôi có một ý kiến khá ​​thú vị, tôi nói ra thì cô không cười nhạo tôi chứ?" 

Ô Hàm gật đầu, cô rất biết ơn Chu Mân vì anh ta đã đối xử tốt với cô như một người bạn.

"Tôi nghĩ rằng có một 'con quỷ' đã giúp tôi."

Ô Hàm nắm chặt tay, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô đang nghĩ, nếu Chu Mân biết về tình hình ở thế giới khác, hoặc nếu anh ta biết cô có liên hệ với thế giới bên kia, để tránh những rắc rối sau này, liệu cô có nên... Giết anh ta không?

“Cô cảm thấy rất nực cười sao?” Thấy Ô Hàm không nói gì, Chu Mân hơi quay đầu nhìn cô: "Cô thử nghĩ xem, một mình người đó có thể đối phó bảy người, nếu không kỳ quái, vậy tại sao lại không đưa tôi đi chữa trị, mà để tôi ở lại đó một mình. Điều này chứng minh cái gì?”

Đương nhiên Ô Hàm hiểu nhưng cô chỉ lắc đầu.

"Có nghĩa đó là một người không thể để người khác nhìn thấy mình. Người bí ẩn nào không thể cho người khác bắt gặp? Chắc chắn là quỷ."

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ô Hàm, Chu Mân gọi cô: “Này, Ô Hàm, bị dọa rồi sao?” Anh ta ngay lập tức thay đổi quan điểm: “Tôi chỉ trêu cô thôi, giá như trên đời này có ma quỷ thì tốt rồi, tôi còn muốn gặp vợ tôi nữa, có biến thành quỷ thì tôi cũng không sợ."

Ô Hàm cười nhạt, đang định thả lỏng thì Chu Mân lại hỏi cô: “Cô không thấy được cái gì sao?” Anh ta lập tức giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý châm chọc cô.”

"Tôi không nhìn thấy cái gì hết. Trong toàn bộ quá trình giết anh, tôi sợ hãi đến mức chỉ biết cúi đầu xuống." Ô Hàm thản nhiên giải thích, mà những người khác nghe được lời giải thích này còn cảm thấy xấu hổ hộ cô, thậm chí còn coi thường cô.

Lỗ San San thậm chí còn khinh thường nhìn cô, hiếm khi tính tình của cô ấy tốt như này, vì vậy cô ấy cũng không nhân cơ hội để chế nhạo cô vài câu.

Suốt đêm, Ô Hàm đều canh giữ ở trong phòng khách. Cô không biết mình đang làm gì, nhưng cô chỉ cảm thấy trong phòng có hai người cần cô bảo vệ, việc cô hoàn thành nhiệm vụ giống như một sự chuộc lỗi.

Thật ra nơi này cũng không nguy hiểm, cho nên cô cũng không cần lãng phí thời gian, nhưng cô lại lặng lẽ canh giữ Chu Mân cùng Lỗ San San hết một buổi tối và một buổi sáng.

Cô không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, có lẽ vì cô đã quen với việc ngủ ít. Hoặc cũng có thể là rất lâu rồi cô mới cảm thấy có lỗi, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm, cho nên ngoại trừ canh giữ bọn họ, cô cũng không nghĩ ra được mình sẽ làm gì khác.

“Cô không đi ngủ hả?” Lỗ San San đi ra khỏi phòng, trong tay cầm thuốc dùng cho Chu Mân.

“Không ngủ được, đang suy nghĩ vài chuyện.” Ô Hàm không muốn nói cô đã đứng canh cho bọn họ.

“Cô đi ngủ một lát đi, đủ tinh lực rồi muốn suy nghĩ cái gì cũng được.” Lỗ San San nói một câu đơn giản, sau đó đi vào phòng Chu Mân, không nói chuyện với người mà cô ấy không thích lắm.

Ô Hàm có thể cảm nhận được thái độ của bọn họ đối với cô, cô rất biết ơn vì bọn họ đã bao dung cho những người ích kỷ, dù sao thì có quá ít người có thể làm được điều này, vì vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn với việc người khác mắng mỏ mình. Kiểu tha thứ này khiến cô cảm thấy lạ lẫm.

“Cậu phải giữ liên lạc với ban quản lý lâm nghiệp, nhóm người đó sẽ không dễ dàng rời đi.” Tiếng xe máy truyền đến, sau đó là giọng nói của Lỗ Cát: "Tôi sợ bọn họ sẽ không đến khu vực của chúng ta nữa. Nếu những nơi khác cần hỗ trợ, chúng ta sẽ nhanh chóng đến ngay lập tức."

“Đã biết.” Sau đó là tiếng bước chân của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play