“Cô sao thế?” Lỗ Cát dừng lại chờ cô.
Ngẩng đầu nhìn người vừa nhắc đến cảnh sát, Ô Hàm bình tĩnh lại, tiến lại gần hắn ta vài bước: "Không có gì, tôi đang suy nghĩ về vụ án. Anh vừa nói có cảnh sát tới điều tra vụ án đúng không? Việc này khá bình thường mà?"
"Cảnh sát đến điều tra vụ án là chuyện bình thường, nhưng người họ Lục này có chút vấn đề, anh ta không chú ý đến mấy vụ án mạng này, mà là để ý đến những người đến điều tra án mạng. Cô nói xem, có kỳ lạ hay không chứ."
"Vô cùng kỳ lạ." Ô Hàm cười cười, ánh mắt nghiêng về phía sâu trong rừng cây, Lâm Sâm chết ở đây, đang nhìn bọn họ, thân thể đã bị phân hủy của cô ta lúc nhúc đầy giòi bọ: "Lỗ Cát." Ô Hàm kéo người không thể nhìn thấy những thứ này: "Lâm Sâm chết ở đâu?"
Đột nhiên nhắc đến Lâm Sâm, Lỗ Cát cau mày, hắn ta chỉ về phía Lâm Sâm đang đứng: "Trong khu rừng rậm đó, cô còn ở chỗ đó đốt lửa mà."
"Kể cho tôi nghe một chút về cô ấy đi. Vừa rồi Diệp Đông còn chưa nói xong thì anh đã đến rồi."
“Cô ta đã chết rồi, không lẽ còn có khả nghi sao?” Lỗ Cát lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn ta không hiểu về thế giới của Ô Hàm, hắn ta không biết trong mắt Ô Hàm, người hay quỷ đều có thể bị nghi ngờ, huống hồ là một nữ quỷ đáng sợ như vậy. Cô chạy vài bước đuổi kịp Lỗ Cát: "Anh luôn so sánh tôi với cô ta, tôi chỉ thắc mắc cô ta là người phụ nữ như thế nào thôi."
Lỗ Cát im lặng một lúc, nhìn Ô Hàm và nói: "Cô ta là một người phụ nữ tốt. Cô ta có tinh thần trọng nghĩa, tình yêu và cũng rất mạnh mẽ. Cô ta yêu khu rừng này hơn bất kỳ ai khác. Cô ta nói rằng khu rừng là nhà của cô ta, sống ở trong rừng chúnh là sống ở nhà. Có một câu nói phổ biến ở đây của chúng tôi: 'Rừng và nhà đều là của tôi', đây là câu Lâm Sâm vẫn thường hay nói."
"Còn gia đình cô ta thì sao?"
"Cô ta có bố mẹ và một em trai. Tôi đã gặp họ vào ngày tang lễ."
"Tại sao anh muốn cô ta làm học trò của mình?"
"Khi cô ta tốt nghiệp, cô ta đến chơi trong rừng với các bạn cùng lớp. Tôi đang tuần tra trong rừng và thấy một số cô gái giúp đỡ một du khách không được khỏe, vì vậy đã cùng họ đưa du khách đó đến trạm y tế. Tôi lúc đó nói đùa một câu: "Chúng tôi đang thiếu y tá ở đây, phải chi có thêm người giúp đỡ thì tốt quá, giống như hổ thêm cánh vậy." Ai ngờ, cô gái này lại gọi về nhà một cú điện thoại, sau đó liền ở lại đây luôn.
Khi nhắc đến Lâm Sâm năm đó, Lỗ Cát tràn đầy hoài niệm, trên miệng nở nụ cười, hắn ta nhớ mọi thứ về cô ta, nhớ đến những chuyện xấu hổ, hắn ta cũng sẽ cười to vài tiếng.
Ô Hàm quan sát Lâm Sâm đang đi cùng họ, nữ quỷ nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nhớ lại quá khứ. Tựa hồ có một số chuyện bởi vì cô ta chết đã lâu không nhớ rõ, cứ như vậy bị Lỗ Cát nhắc tới, tựa hồ mới bừng tỉnh trí nhớ, cũng nở nụ cười.
Mặc dù bộ dáng trông hung dữ, nhưng khóe mắt của cô ta cũng nheo lại giống như của Lỗ Cát. (Abilene x TY T)
"Tôi không trở về cùng anh được, tôi còn phải đi dạo một vòng trong rừng." Ô Hàm dừng lại, muốn cùng Lâm Sâm nói chuyện.
Lỗ Cát gật đầu, đi về phía trại một mình.
Ô Hàm lập tức quay lại, muốn ngăn lại Lâm Sâm, nhưng cô ta đã biến mất. Ô Hànlm nhéo eo thở ra một hơi, đối với bả vai của mình mà an ủi: "Không sao, quỷ nhiều như vậy, không phải cô ta cũng được."
Cô thắt chặt chiếc túi trên vai và đi sâu vào rừng.
Cuộc trò chuyện với Diệp Đông và Lỗ Cát vừa rồi đã cho Ô Hàm một hiểu biết mới về diễn biến của vụ án này và đối tượng nghi ngờ rõ ràng hơn. Người kia khác với những gì mọi người nghĩ, có lẽ, đây chính là bước đột phá.
Lỗ Cát nói rằng cảnh sát đã can thiệp vào cuộc điều tra, nhưng không có tiến triển, đó là bởi vì kẻ hung thủ thông minh đã chọn một khu vực rộng rãi như vậy để giết người, hơn nữa, vụ giết người đã được lên kế hoạch, điều này cho thấy hung thủ đã rất cẩn thận. Nơi đây du khách qua lại nhiều, khu rừng lại rộng lớn, phạm tội không dễ gặp người, lại không có công cụ ghi hình như giám sát, càng thêm thuận tiện. Có lẽ việc đến đây để giết người đã được hung thủ lên kế hoạch từ lâu.
Thông qua hoàn cảnh của người chết, giữa họ không có mối quan hệ trực tiếp hay gián tiếp, có thể thấy hung thủ dường như chọn mục tiêu một cách ngẫu nhiên. Điều này khiến cuộc điều tra trở nên khó khăn và khó phán đoán động cơ giết người của hung thủ hơn.
Hàng rào thiên nhiên, kết cấu lộn xộn, chỉ hai điểm thôi đã khiến điều tra viên đau đầu.
Vì vậy, Ô Hàm có nhiều lợi thế hơn những nhân viên thực thi pháp luật đó, dù sao thì cô cũng có thể sử dụng người chết làm người cung cấp thông tin để lấy thêm manh mối.
"Nghĩ mà xem, đây là lần đầu tiên của chúng ta, đừng quá cực đoan, săn trộm là chuyện nhỏ, giết người mới là đại sự." Một giọng nói dữ tợn truyền đến.
Ô Hàm lập tức ngồi xổm xuống, nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Cách đó không xa, dưới mấy cây tùng bách, một nam tử mặt mũi sưng vù bị đánh, bên cạnh đầu gối còn có một cặp mắt kính hỏng. Có ba người khác đứng đó với súng ngắn trên lưng, tất cả họ cũng bị thương.
“Chu Mân.” Ô Hàm cả kinh, nhìn rõ người đang quỳ trên mặt đất. Có vẻ như cậu ta đã gặp phải những kẻ săn trộm khi đang tuần tra trong rừng.
Ô Hàm không có công cụ liên lạc nên không thể gọi trợ giúp ngay lập tức. Cô suy nghĩ một chút, đang định đứng dậy chạy về doanh trại thì nghe thấy giọng của mấy người khác.
"Thằng nhóc này có thể đã thấy bộ dáng của đám người mới chúng mày. Nếu để nó an toàn trở về, sau này chúng mày đừng nghĩ tới việc giả làm khách du lịch trong khu rừng này được nữa." Lại có bốn người vóc dáng cao đi tới, ăn mặc như du khách, túi hành lý phía sau căng phồng.
“Chúng em nghe theo đại ca.” Ba người được gọi là người mới nhìn người vừa nói.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, cười lạnh nói: "Chúng mày cũng khá may, gần đây không phải có 'Quỷ phanh thây' xuất hiện sao? Nghe nói giết rất nhiều người, khiến lòng người hoảng sợ, không bằng chúng mày bắt chước thủ đoạn của tên hung thủ kia, chặt xác tên kiểm lâm này thành nhiều mảnh, vậy thì không ai biết là ai làm rồi.”
“Giết… Giết người à.” Một người bị Chu Mân đánh sưng mặt do dự: “Cái này phạm pháp.”
Người đàn ông cao lớn cười to: “Giết người là phạm pháp, săn trộm thì không phải à?” Gã khinh thường người nọ một trận: “Còn muốn dẫn mày đi Hoành Tây trộm một ít đồ quý giá, nhưng nhìn bộ dạng nhát cáy này của mày, xong vụ này thì về nhà làm ruộng đi.”
Ba người không kìm được sắc mặt, mím môi không nói nữa.
Thấy không ai phản đối, người đàn ông cao lớn ra lệnh cho cả ba: "Làm đi, sau đó thừa dịp trước khi đến thời gian giao ca của đội kiểm lâm liền chạy."
Hiện tại họ sẽ giết Chu Mân sao?
Ô Hàm che miệng không dám phát ra âm thanh.
Cô không đủ can đảm lao ra cứu Chu Mân. Không phải, cô suy nghĩ rất rõ ràng, một mình cô không thể đối phó với mấy người trước mặt, ra ngoài sẽ chết oan uổng, không bằng cô đem diện mạo của những người này nhớ kỹ để về sau còn có thể đi ra làm chứng chỉ tội bọn họ.
Đúng vậy, lúc này làm anh hùng chính là nộp mạng, huống chi mình với Chu Mân cũng không có tình cảm tốt như vậy, cô là con gái, cũng không có cảm giác anh hùng gì. Chỉ cần giống như trước kia là được, sống tốt cho mình, không xen vào chuyện của người khác.
Ô Hàm đỡ vai trái từ từ ngồi xuống, dựa vào thân cây tự nhắc nhở bản thân, rằng cô không cần thiết phải giúp đỡ. Xử lý xong vụ án này, cô sẽ không bao giờ gặp lại những người kiểm lâm này nữa, cô không cần quá quan tâm đến bọn họ, cũng không cần phải liều chết như vậy.
Một tiếng súng xé trời, cũng làm Ô Hàm giật mình. Cô bịt tai không dám nhìn tình cảnh của Chu Mân, thậm chí cô còn đang nghĩ, nếu Chu Mân là hung thủ của vụ án giết người trong rừng 'nữ yêu', cậu ta chính là gánh chịu hậu quả xứng đáng, cô không cứu cậu ta, chính là giúp những người bị chết oan kia.
Cô ôm đầu vùi vào đầu gối, giả vờ như không nghe thấy gì. Cô không phải Lâm Sâm, cô chỉ là Ô Hàm, một người ích kỷ, sợ hãi và hèn nhát.
“Quỷ.” Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến bên tai, Ô Hàm từ trong tự thôi miên tỉnh lại. Cô vừa nghe thấy gì vậy? Có phải là 'quỷ' không?
Chẳng lẽ có người cố ý dụ cô, muốn xem bên cạnh Chu Mân có đồng bọn hay không, muốn cô ló đầu ra, sau đó giết luôn cô...
Ô Hàm không dám nghĩ nữa, cô tiếp tục vùi đầu, chờ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.
Cô khóc. Cô cảm thấy linh hồn của Chu Mân đang ở bên cạnh, cứ vậy mà nhìn cô. Nguyền rủa cô vì đã không cứu mình. Điều này khiến cô càng không dám ngẩng đầu lên, người đàn ông dịu dàng mà cô có ấn tượng tốt và đã từng đối tốt với cô.
Không biết bao lâu sau, bên tai cô vang lên tiếng xe máy, sau đó là giọng nói của Lỗ Cát và Diệp Đông, dường như đang gọi tên cô và Chu Mân.
Họ đang thực sự tìm mình?
Ô Hàm co rúm lại thành quả bóng vì xấu hổ.
“Có người ở đây.” Là giọng nói của Tôn Chí Cao, sau đó chiếc mô tô dừng lại trước mặt Ô Hàm.
“Tìm được Chu Mân rồi.” Trình Tuấn từ xa hô to.
Tiếng bước chân vây quanh Ô Hàm dừng lại, Lỗ Cát lo lắng hỏi cô: "Ô Hàm, cô không sao chứ?"
Ô Hàm không dám ngẩng đầu lên, thu nhỏ bộ dáng, không nói chuyện.
“Ái phi, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Giọng nói của Trình Tuấn mang theo vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, hình như gã đang nói chuyện với Chu Mân.
"Cậu nói cái gì? Mau đi bắt bọn săn trộm? Bọn chúng đâu?" Trình Tuấn kinh ngạc.
Ô Hàm có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa gã và Chu Mân, nhưng Chu Mân không phải đã chết rồi sao?
Đột ngột đứng dậy, Ô Hàm suýt đụng phải Tôn Chí Cao, người đang muốn ngồi xổm xuống để kiểm tra tình hình của cô.
Nhìn chằm chằm vào hai người phía dưới cây tùng bách, Ô Hàm chắc chắn rằng Chu Mân còn sống, anh ta không bị giết chết, không bị cắt thành nhiều mảnh, cũng không có vết thương mới, anh ta đang đứng trước mặt Trình Tuấn một cách bình yên vô sự.
Trong nháy mắt, Trình Tuấn nhìn thấy Ô Hàm đứng dậy, mọi người lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
“Con mịa nó, Ô Hàm.” Trình Tuấn chỉ vào mặt người phụ nữ đang áy náy: “Mệt chúng tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô con mịa nó cũng quá không có lương tâm.”
Móng tay bấu vào thân cây khiếm cô cảm thấy đau đớn, câu nói không có lương tâm này cô đã nghe rất nhiều lần rồi, mỗi lần như vậy càng khiến cô chết lặng, ban đầu cô còn muốn khóc, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, thế nhưng không còn cảm giác gì nữa.
Cô siết chặt chiếc túi trên vai, quay lưng bỏ đi không chút cảm xúc.
"Cô đi đâu?" Lỗ Cát túm lấy cô: "Đã muộn như vậy, lại gặp phải bọn săn trộm thì sao, bọn chúng nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, cô sẽ không may mắn sống sót như vậy nữa đâu." Ô Hàm nghe được lời này của hắn ta, chính là muốn châm biếm hành động thấy chết mà không cứu của cô.
"Đúng vậy, chúng ta về trước đi. San San ở một mình trong doanh trại không an toàn." Tôn Chí Cao đi tới, biết cô nhạy cảm với việc người khác vỗ vai nên lay lay tay áo cô: "An toàn là trên hết."
Cậu ấy vô tình nói, nhưng Ô Hàm lại nghe giống có vẻ mỉa mai. Chỉ là từ lâu Ô Hàm đã không để ý đến cái gì châm chọc, cô cũng cảm thấy an toàn mới là quan trọng nhất. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra trời đã tối, bọn săn trộm đã đi đâu rồi, nếu cô đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
"Tôi ngồi xe của cậu" Ô Hàm không thèm nhìn mọi người, nhỏ giọng nói với Tôn Chí Cao bên cạnh.
“Tôi đến bằng xe của Lỗ Cát.” Tôn Chí Cao gãi đầu: “Cô có thể ngồi xe của Diệp Đông về.”
Lúc này Ô Hàm mới ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Diệp Đông giao nhau. Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng, anh không mắng, không trách cô, như thể anh đang nhìn một du khách xa lạ tham sống sợ chết, không liên quan gì đến anh, lạnh lùng đến đáng sợ.