Quân doanh.
Tần Sùng Vân giết địch trở về, nhìn một vòng không thấy Tạ Chiết Liễu, bắt lấy một người hỏi: "Có thấy Tạ công tử đâu không?"
Ngày thường hắn ta giết yêu vật xong, đều tự quay về doanh.
Hôm nay hắn không thấy người trên chiến trường, tưởng hắn ta đã trở lại.
Nhưng trong quân doanh vẫn không thấy người.
"Tạ...... Tạ công tử vẫn chưa về." Binh lính bị bắt lấy mờ mịt.
"Chưa về?" Tần Sùng Vân nhíu mày.
Tần Sùng Vân đang định gọi người đi tìm, liền thấy Tạ Chiết Liễu từ ngoài quân doanh về.
Trên người thanh niên đầy dính máu, nhưng không hề giống với binh lính tướng sĩ chật vật xung quanh, dáng người hắn đĩnh bạt, vết máu trên người như thể công huân của hắn.
"Tạ công tử, huynh đã đi đâu vậy?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vọng Sinh lộ ra nụ cười, âm thanh trong trẻo chậm rãi cất lên: "Tần tướng quân, ta tới từ biệt ngươi."
"Sao?" Tần Sùng Vân tưởng mình nghe nhầm rồi: "Tạ công tử nói gì?"
"Ta phải rời khỏi đây." Vọng Sinh lặp lại một lần, hắn có chút tiếc nuối nói: "Không thể giúp ngươi giết yêu...... Tuy rằng ta cũng rất thích, nhưng ta đã hứa với người khác rồi."
Hứa với người khác......
Tạ Chiết Liễu đi ra ngoài một chuyến đã gặp ai?
Trong đầu Tần Sùng Vân nhanh chóng hiện lên mấy khả năng: "Tức là có người ra điều kiện khác với Tạ công tử?"
"Xem như là vậy đi." Vọng Sinh ngừng một chút, "Tần tướng quân từng đắc tội ai đúng không?"
Bây giờ hắn đang giúp Tần Sùng Vân.
Nhưng thiếu nữ kia không cho hắn nhúng tay vào chuyện của Tần Sùng Vân......
Theo Vọng Sinh thấy, nàng đây là muốn Tần Sùng Vân chết.
Dù sao nếu không có người như hắn tương trợ, Tần Sùng Vân là một phàm nhân, sao có thể là đối thủ của yêu vật -- mấy tên phế vật dưới trướng hắn ta, không có tác dụng mấy.
"Tạ công tử chỉ ai?"
Vọng Sinh cười, nhìn Tần Sùng Vân đầy ẩn ý, "Tần tướng quân, rất cảm tạ ngươi đã chiếu cố trong khoảng thời gian, hẹn gặp lại."
Tần Sùng Vân chưa kịp nói chuyện, quanh người Vọng Sinh nổi gió, vạt áo nhẹ bay, lại chớp mắt, trước mặt đã không có người.
Hắn cảm giác ánh mắt cuối cùng kia của Vọng Sinh, như thể đang nhìn người chết.
......
......
Vọng Sinh rửa sạch máu trên mặt bên dòng suối, đi chân trần trên cát sỏi đến chỗ nước cạn, ngồi lên một tảng đá lớn.
Chân trời có mây giông cuồn cuộn.
Đạo sét thứ nhất đánh đến, Vọng Sinh giơ tay chắn lại, hắn chỉ chặn cho vui, chắn không hề có tâm chút nào.
Sấm sét xé toạc bầu trời, đánh xuống người hắn.
Vọng Sinh phun ra một ngụm máu, máu chảy dọc theo tảng đá nhỏ xuống nước, từng sợi tơ máu loang ra.
"Lại bẩn rồi......" Vọng Sinh kéo xiêm y dính máu lẩm bẩm một tiếng, hắn ấn ngực, rút tơ hồng ra, buộc lên tóc mình.
Đạo sét thứ hai ấp ủ trên không trung dường như không tìm thấy mục tiêu, chần chừ chạy tới chạy lui trên đầu hắn một hồi lâu, cuối cùng không cam lòng mà tan đi.
Vọng Sinh đá xuống nước, "Vẫn là ở bên cạnh Tần Sùng Vân an toàn, sớm biết thế đã không hứa với nàng."
"Nếu có thể lấy được thân thể Tần Sùng Vân thì tốt rồi......"
"Đáng tiếc......"
Vọng Sinh thở dài.
Khí vận quanh thân Tần Sùng Vân kia không phải thứ mà hắn có thể tùy tiện động đến.
Hơn nữa...... Hắn còn thấy trong đống khí vận trên người Tần Sùng Vân kia có một tia tử khí.
......
......
Hoa Vụ phát hiện Vọng Sinh đúng là không xuất hiện nữa, nghĩ thầm rằng tên đại biến thái này còn rất giữ chữ tín.
Mất đi sự trợ giúp của 'ngoại quải*' Vọng Sinh, Tần Sùng Vân rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong, kẻ địch lại có yêu vật giúp đỡ, dần dần dồn đội của Tần Sùng Vân vào đường cùng.
*~plug-in: trợ giúp từ bên ngoài, vượt trình độ khu vực bên trong.
Mỗi ngày Tần Sùng Vân đều phải nhìn những người thân thuộc chết đi.
"Nguyệt Hi, nếu lịch kiếp thất bại thì phải làm sao đây?" Tinh Bạch Vũ còn lo hơn Hoa Vụ, lông chim cũng có vẻ không còn sáng bóng nữa.
Hoa Vụ khoanh tay, nhìn chiến trường phía dưới.
Cô đang định nói chuyện, Tinh Bạch Vũ lại nhả ra một câu: "Vậy không phải là sẽ không được nhìn chủ nhân đánh chó rồi à."
Hoa Vụ: "......"
Cô biết ngay, con chim rách hận không thể đạp nam chính hai đạp, sao lại quan tâm nam chính thế chứ.
"Không sao, chúng ta có thể làm chủ nhân của nàng ta."
Tinh Bạch Vũ quay đầu nhìn cô, chậm rãi vươn cánh: "Ý kiến hay."
Sùng Vân phải tự mình vượt qua kiếp nạn này, bất luận kẻ nào nhúng tay vào đều có khả năng làm lần lịch kiếp này của hắn thất bại.
Tuy rằng lịch kiếp thất bại sẽ không có chuyện gì, nhưng cảnh giới tu vi sẽ bị ảnh hưởng.
Cái này giống như cha Thiên Đạo thân yêu cho bạn một đề thi, thi đạt là bạn có thể thăng một bậc.
Không thi đạt, cha Thiên Đạo thân yêu hận rèn sắt không thành thép phải tước đi sức mạnh của bạn, cho bạn nhớ lâu.
Hoa Vụ canh ở đây là vì trong cốt truyện gốc, cuối cùng là Cửu Hoa phái người tới quấy rối, làm nam chính lịch kiếp thất bại, nhân lúc tu vi hắn không ổn định, bắt được nam chính.
Tần Sùng Vân rất nhanh đã phát hiện, yêu vật càng ngày càng nhiều.
Mà muốn kết thúc tất cả, cần phải phong ấn thông đạo giữa yêu giới với nhân gian.
Tần Sùng Vân tìm được biện pháp, hắn dẫn người giết vào.
Nhưng bọn họ còn chưa tới nơi, người đã chết gần hết, nhiều thứ đã chuẩn bị cũng mất đi không ít.
Người còn sống khuyên hắn rời đi, lần sau lại nghĩ cách.
Nhưng mà bọn không còn thời gian cho lần chuẩn bị sau, yêu vật đi qua thông đạo đến nhân gian, nhân gian rất nhanh sẽ thất thủ.
Tần Sùng Vân chọn đi tiếp.
Vào thời khắc cuối cùng, Hoa Vụ phát hiện quả nhiên có mấy người xen lẫn trong đó hơi bất thường, liên tục ngáng chân Tần Sùng Vân.
Tần Sùng Vân phải đối phó những con yêu vật không ngừng lao về đây, căn bản không phát hiện người bên cạnh giở trò.
Tần Sùng Vân rất vất vả mới vọt vào bên trong, hắn định hiến tế chính mình để hoàn thành phong ấn.
Tần Sùng Vân giao an nguy của mình cho những người còn sống, nhờ bọn họ ngăn yêu vật lại trước khi hắn hoàn thành phong ấn.
Tuy nhiên ngay khi hắn vừa bắt đầu, mấy tên trà trộn ngay lập tức giết những người còn lại.
Tần Sùng Vân nhìn thấy, nhưng bây giờ hắn không thể phân tâm ra tay.
Chỉ có thể nhìn đối phương đi về phía mình.
Tần Sùng Vân chuyên tâm vào chuyện trong tay mình, không nhìn bọn họ.
Khoa mắt hắn, thấy một người trong đó giơ vũ khí trong tay lên, quất về phía hắn.
Tần Sùng Vân vẫn không dao động.
Nhưng hắn cũng biết, có thể là mình không hoàn thành được......
Loảng xoảng --
Tần Sùng Vân kinh ngạc nhìn người kia đột nhiên bay ra, đập vào giữa đám yêu vật, nháy mắt đã bị nhấn chìm.
Đại trận phong ấn dưới chân sáng lên, trong ánh sáng chói mắt, hắn thấy một thiếu nữ rơi xuống từ trong không trung cách đó không xa, ngăn cản mấy người muốn xông tới.
Thứ cuối cùng Tần Sùng Vân thấy là sườn mặt của thiếu nữ, tuy rằng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Đó là cô nương đã từng ở cạnh nhà hắn.
Nàng vẫn giống với trước đây, vẫn là dáng vẻ của thiếu nữ, không có thay đổi gì.
Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Nhưng Tần Sùng Vân rất nhanh đã bị ánh sáng nuốt chửng, cái gì cũng không thấy, thứ cuối cùng hắn nghe thấy chính là giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ.
"Thay ta gửi lời chào hỏi đến chủ tử của các ngươi."
......
......
Trên đồi.
Thanh niên thân hình cao ráo đĩnh bạt, gió thổi tóc dài của hắn, tơ hồng trên tóc bay theo gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt lộ ra vài phần bất mãn.
"Còn tưởng là muốn hại hắn, vậy mà lại là cứu hắn......"
Vọng Sinh nhìn vòng sáng dần mở rộng đằng kia, thật tiếc cho một thân thể tốt như vậy.
Vọng Sinh không nhặt được của hời, hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
____
-- Ngắm hoa trong sương --
Vọng Sinh: Hôm nay cũng đổi thân thể thất bại.