"Ta có thể nói cho ngươi biết ngươi là ai, nhưng ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện."
Tạ Chiết Liễu nghe thấy cái này, con ngươi hơi sáng lên: "Được."
"Thứ nhất, rời khỏi Tần Sùng Vân, không được nhúng tay vào chuyện của hắn."
"Vì sao?" Tạ Chiết Liễu nhìn chằm chằm cô.
"Ngươi không cần biết vì sao, chỉ cần đồng ý là được."
Con ngươi Tạ Chiết Liễu đảo một vòng.
Hoa Vụ như là nhìn ra Tạ Chiết Liễu nghĩ gì, bổ sung một câu: "Chuyện có liên quan đến Tần Sùng Vân, không cho phép ngươi nhúng tay, trong đó bao gồm không được chạy tới trận doanh đối địch hắn."
Tạ Chiết Liễu thất vọng rũ mắt, "À, được rồi."
"Thứ hai, ngươi phải làm cho ta một chuyện. Trong tương lai, bất kể ta cần giúp gì, ngươi phải giúp ta vô điều kiện."
Tạ Chiết Liễu suy nghĩ một chút, "Vậy ngươi muốn ta đi tìm chết, ta cùng phải đi tìm chết sao?"
Hoa Vụ cong mặt mày cười: "Đúng vậy, cho nên ngươi phải nghĩ kĩ, có muốn biết mình là ai hay không đây."
......
......
Tạ Chiết Liễu cắn rách ngón tay, ấn dấu tay của mình xuống khế ước.
"Thân thể này cũng không phải của ta, kể cả ta ấn dấu tay xuống cũng không có tác dụng gì." Tạ Chiết Liễu để ngón tay ở giữa môi, liếm một chút, "Thượng tiên đây không phải làm điều thừa thãi sao."
Khế ước này không có bất cứ ràng buộc gì.
"Cảm giác nghi thức." Hoa Vụ thu khế ước lại.
"......"
Tạ Chiết Liễu không phát biểu bất cứ quan điểm gì với lời này, đôi mắt lại chậm rãi sáng lên, "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta, ta là ai."
Hoa Vụ liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Ngươi tên Vọng Sinh."
Đã từng là người đứng đầu Tiên giới, chủ nhân đầu tiên của Xu Linh cung.
Tuy Vọng Sinh sinh ra ở Tiên giới, nhưng thân phận cũng không phải rất cao, chính hắn từng bước một bò lên trên địa vị cao, dựa vào thực lực đạt được quyền lên tiếng và địa vị.
Thật ra Vọng Sinh không dễ hòa đồng, cũng không có hảo cảm gì với đồng liêu*, còn hay gây ra một chút động tĩnh, làm cho mọi người trên Tiên giới kiêng kị hắn vô cùng.
*đồng nghiệp.
Nhưng lại bởi vì năng lực của hắn, không ai đánh thắng được hắn, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Tuy rằng tính tình Vọng Sinh hơi quái dị, nhưng trong đại chiến tiên ma, phát huy tác dụng quan trọng,
dùng cách nói không dễ nghe, không có hắn, trong đại chiến tiên ma, Tiên giới không thể giành được thắng lợi.
Mà cũng trận đại chiến này, làm mọi người ở Tiên giới biết, bản tính thích giết chóc của Vọng Sinh.
Sau khi đại chiến kết thúc, hắn đã từng nhiều lần ra tay với đồng tộc.
Nếu không có người ngăn cản kịp thời, chỉ sợ đã sớm thành đại hoạ.
Tiên giới sợ hãi hắn, kiêng kị hắn, không dám thẳng thắn khiêu chiến hắn, càng không dám khuyên nhủ.
Rất nhanh đã có người lấy danh nghĩa vì tốt cho Tiên giới, liên hợp cùng mấy người cùng chung chí hướng, quyết định ra tay với Vọng Sinh.
Kỳ thật chỗ này còn có một nguyên nhân khác, là ngay lúc đó Tiên giới còn chưa có chức Thiên Đế.
Mà lúc ấy lại truyền ra lời đồn muốn tuyển cử một vị, trở thành chủ của Tiên giới.
Thực lực Vọng Sinh này mạnh, lại có chiến công trong người, đương nhiên trở thành trở ngại lớn nhất.
Sau đủ loại nguyên nhân gộp lại, bọn họ tìm kế ép Vọng Sinh nhập ma, lại nói với bên ngoài là Vọng Sinh tự mình nhập ma.
Hành vi ngày thường của Vọng Sinh đã không quá bình thường, hắn nhập ma, trong mắt mọi người, là chuyện sớm muộn.
Không ai hoài nghi.
Sau khi Vọng Sinh nhập ma định làm điên đảo toàn bộ Tiên giới, muốn kéo Tiên giới chôn cùng hắn.
Nghe nói vì đối phó hắn, tiêu hao mất một nửa người của Tiên giới.
Nhưng cuối cùng Vọng Sinh vẫn thất bại, rơi vào kết cục bị rút tiên cốt, bị giam trong tháp Hỗn Độn.
"Ồ." Vọng Sinh nghe xong, còn đờ đẫn chán chường một chút, qua vài giây, hắn hoang mang hỏi: "Sao ta không giết hết bọn họ?"
"......"
Chậc.
Có chí khí!
Đáng tiếc, người dù mạnh nữa cũng sẽ lật thuyền trong mương.
"Ai mà biết, lúc ấy vẫn chưa có ta."
Đó đều là chuyện hơn hai vạn năm trước, Thiên Đế đã qua nhiệm kỳ mới.
Lúc ấy cụ thể là hành động thế nào, không ai sẽ viết lại kỹ càng tỉ mỉ, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Sao ngươi biết những việc này?'
Hoa Vụ bày ra bộ dáng cao nhân: "Ta không gì không biết."
Vọng Sinh: "......"
Hình như Vọng Sinh không biết đáp những lời này thế nào.
"Ngươi biết là ai thả ngươi ra không?" Hắn không nên ra ngoài lúc này, Hoa Vụ hoài nghi là Cửu Hoa trong lúc vô tình làm cái gì, thả hắn ra.
Nhưng mà bởi vì khi hắn online, cũng không phải cách hắn ra ngoài lúc đầu, cho nên hắn mất đi ký ức.
Nhưng cũng không phải toàn bộ.
Hắn còn nhớ rõ một ít vấn đề mang tính thường thức.
Hắn chỉ quên chính mình là ai.
Vọng Sinh giống như có hảo cảm với Hoa Vụ nói cho hắn biết mình là ai, nguyện ý nói chuyện với cô, "Không biết. Lúc ta tỉnh lại, đã phát hiện chỗ ta ở xuất hiện một cái khe, sau đó ta liền ra ngoài."
"Sao ngươi lại trở thành Tạ Chiết Liễu?"
"Ta bắt được đường sống này trong lời sấm mà các thần giáng xuống." Vọng Sinh đột nhiên lặp lại lời hắn từng nói.
"Ngươi đã từng nói những lời này, có ý gì?"
"Ta nghe thấy được."
Vọng Sinh nói xong, đột nhiên cười rộ lên, nụ cười kia hơi khoái trá, giống như đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai.
Hắn từ trong cái khe ra, phát hiện xung quanh mình chỉ có một màu đen, mặc kệ là đi đằng nào, cũng không thể đi ra ngoài.
Sau đó hắn đã nghe thấy có tiếng nói, theo giọng nói đó, hắn thấy Tạ Chiết Liễu nằm trong đống người chết.
Cùng với tơ hồng bên cạnh Tạ Chiết Liễu.
Tuy rằng hắn không nhớ mình là ai, nhưng hắn có thể cảm giác được, đó là Tiên Khí, có lực lượng hắn cần.
Hắn nhặt đoạn tơ hồng kia lên, Tạ Chiết Liễu còn chưa tắt thở bỗng nhiên bắt lấy chân hắn.
"Chờ ta lấy lại tinh thần, ta đã ở trong thân thể hắn." Vọng Sinh nói, giơ tay sờ soạng mặt, "Hắn và ta lớn lên rất giống nhau."
Hắn cũng có được ký ức của Tạ Chiết Liễu, lấy thân phận Tạ Chiết Liễu trở lại thành Uyển Hoa.
Chuyện sau đó, Hoa Vụ đều đã biết.
Sau khi hắn thăm dò tác dụng của tơ hồng, bắt đầu bắt người làm thí nghiệm.
Hắn có thể thông qua tơ hồng, đạt được một phần lực lượng từ trên người những người đó.
"Sao lúc trước ta lại không giết bọn họ chứ?" Vọng Sinh lại thắc mắc vấn đề lúc trước, mày hơi cau, vừa hoang mang vừa thẫn thờ mà nắm lấy tóc dài của mình.
Giây lát, hắn ngẩng đầu, khoé môi nở rộ ý cười, "Ta muốn tìm cơ hội giết hết bọn họ."
Hoa Vụ vỗ tay bộp bộp: "Lý tưởng tốt. Nhưng mà, làm ơn trả đồ lại cho ta trước."
Cầm đồ của ta đi giết người!!
Ngươi biết lịch sự không?
Vọng Sinh: "Không muốn."
Vọng Sinh nói xong câu đó, thân hình hắn chợt loé, trực tiếp biến mất trước mặt Hoa Vụ.
Tơ hồng rơi xuống trong không khí.
Hoa Vụ: "......"
Đm!
Biết lóe thì giỏi lắm chắc!!
Mẹ nó, nữ chính sống dậy cũng không có cái kỹ năng này.
Là nữ chính không xứng sao?
Nữ chính không phải con gái ruột của Thiên Đạo sao?
Dựa vào đâu người khác có, con gái ruột không có?
Hoa Vụ đang mắng chửi thì Vọng Sinh quay lại, hắn nhét một thứ vào tay Hoa Vụ, lại lần nữa biến mất trước mặt cô.
Hoa Vụ cúi đầu nhìn đồ trong tay.
Đồng, đồng tiền?
Hoa Vụ suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm.
Ôi! Chúa tôi!!
Một đồng tiền đã muốn mua Tiên Khí bản mạng của cô?
Hắn điên rồi phải không?!