Tiên giới.


Hôm nay Hồng Mông cung phá lệ náo nhiệt, bởi vì chủ nhân Hồng Mông cung, Sùng Vân Tiên Tôn kết thúc bế quan.


Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Yên Vu tiên tử mà Hồng Mông cung vẫn luôn bị một tầng khói mù bao phủ.


Bây giờ Sùng Vân Tiên Tôn xuất quan, bọn họ cảm thấy nhất định có thể khiến Yên Vu tiên tử tốt lên, cũng để Sùng Vân Tiên Tôn làm chủ, lấy lại công bằng cho Yên Vu tiên tử.


Yên Vu tiên tử đã tỉnh lại.


Có điều những vết thương trên người nàng không thể tiêu trừ, lúc này chỉ có thể dùng khăn che mặt che lại.


Yên Vu tiên tử tiến vào đại điện, nhìn thấy Sùng Vân Tiên Tôn, chưa nói đã rơi lệ.


"Sư tôn......"


Sắc mặt Sùng Vân không phải rất tốt, giống như vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kiếp nạn ở hạ giới.


Nghe thấy giọng nói của Yên Vu tiên tử, hắn hơi ngẩng đầu: "Sao lại biến thành cái dạng này?"


Nước mắt Yên Vu tiên tử rơi nhiều hơn nữa: "Là Nguyệt Hi...... Nàng ta đánh mất tơ hồng của người, còn làm con bị thương thành cái dạng này."


Sùng Vân nhíu mày, Nguyệt Hi...... Vị thượng tiên bên Kim Ngọc cung kia?


Hắn không ấn tượng lắm với vị thượng tiên Kim Ngọc cung này, ấn tượng cuối cùng là một tiểu cô nương choai choai, đi theo bên người Nguyệt Lão đời trước, vừa thẹn thùng vừa ngoan ngoãn.


Sùng Vân bảo Yên Vu tiên tử qua đó, hắn kiểm tra qua một chút, mày nhăn càng sâu hơn.


"Con nói đây là Nguyệt Hi làm ra?"


Đây là nhật nguyệt chi khí, không thể trừ khử, không thể chữa khỏi...... Một Nguyệt Lão ở Kim Ngọc cung, sao có thể có bản lĩnh như vậy?


"Vâng...... Con cũng không biết nàng làm như thế nào, Song Lan tiên quân cũng không thể khử đi......" Yên Vu tiên tử khóc càng đau đớn hơn, "Sư phụ, có phải con phải giữ bộ dạng này mãi hay không? Sao con gặp người khác được nữa."


"Song Lan tiên quân nói không có cách, vậy hẳn là không có giải pháp khác."


Trong lòng Yên Vu hơi hoảng loạn, "Sư tôn cũng không có cách nào sao?" Chẳng lẽ về sau nàng sẽ phải luôn như vậy? Không...... Vậy sao được!!


Sùng Vân: "Cởi chuông cần người buộc chuông."


Yên Vu tiên tử nghe được ý trong lời nói của Sùng Vân: "Còn có cách khác sao? Sư tôn, người phải làm chủ cho đồ nhi."


"Việc này để ta......"


"Tiên Tôn, Nguyệt Hi thượng tiên của Kim Ngọc cung tới muốn gặp."


Sùng Vân và Yên Vu tiên tử đồng thời nhìn về phía người bẩm báo.


Yên Vu tiên tử không dám nói thêm cái gì, sợ chính mình nói nhiều, còn chọc Sùng Vân không vui.


Sùng Vân: "Để nàng ta vào."


"Vâng."


......


......


Hoa Vụ bước vào đại điện Hồng Mông cung, Tinh Bạch Vũ đi theo phía sau, cánh vỗ phành phạch lắc mông nhỏ, bước đi đầy phong nhã.


Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ áo tím đứng trong đại điện, trên mặt nàng ta đeo một tầng sa mỏng, thấy cô, đáy mắt liền hiện ra một trận sát ý.


Hoa Vụ cong môi cười khẽ, ánh mắt chuyển tới Sùng Vân trên ghế.


Đáy mắt Sùng Vân có chút bất ngờ, sao lại là nàng......


Chuyện xảy ra ở hạ giới hắn vẫn còn nhớ rõ.


Hắn nhớ rõ thiếu nữ xuất hiện ở phút chót kia, nếu không phải nàng xuất hiện, rất có thể mình sẽ lịch kiếp thất bại.


Nhưng lúc này người đông mắt tạp, Sùng Vân chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


"Sùng Vân Tiên Tôn." Hoa Vụ lịch sự gật đầu, "Ta tới trả lại tơ hồng của ngươi."


Tinh Bạch Vũ đi theo phía sau Hoa vụ lấy ra một cái hộp.


Đương nhiên, tìm được về là chuyện tốt.


Lỡ như tơ hồng của sư tôn bị kẻ xấu lấy được, vậy sẽ là phiền toái lớn hơn nữa.


Chỉ là nàng tìm về như vậy, làm Yên Vu tiên tử có cảm giác như ăn phải ruồi bọ.


Tiên hầu bên cạnh đưa hộp cho Sùng Vân.


Sùng Vân mở ra nhìn một cái, xác định không sai, "Đa tạ Nguyệt Hi thượng tiên."


Hoa Vụ mỉm cười nói: "Vốn là trách nhiệm của ta, là sai lầm của ta, vật ấy liền trả lại cho Tiên Tôn bảo quản."


Yên Vu bất mãn, sư tôn thế mà còn nói cảm ơn nàng ta!


Nàng ta ngẩng đầu, giọng nói bén nhọn: "Kể cả ngươi tìm về rồi, cũng không thể thay đổi sự thật là ngươi đánh mất tơ hồng của sư tôn."


Hoa Vụ không thèm để ý thái độ của Yên Vu, ngược lại cười khanh khách hỏi: "Yên Vu tiên tử muốn như thế nào?"


Yên Vu nhìn về phía Sùng Vân: "Sư Tôn, nàng thất trách thì phải bị phạt, nếu không sau này một tiên quân nào đó phạm sai lầm, chẳng phải là chỉ cần đền bù là được? Trật tự và uy tín của Tiên giới ở đâu?"


"Ta sai, ta nhận." Hoa Vụ rất bất mãn vì phải đội nồi của nguyên chủ, nhưng lại không thể không đội, "Tin rằng Sùng Vân Tiên Tôn sẽ đưa ra một cách xử phạt hợp lý."


Yên Vu: "???''


Hoa Vụ nhận ngay, lại khiến Yên Vu nghẹn họng.


Sùng Vân nghĩ tới thương thế của Yên Vu, còn cần nàng tới giải quyết, cho nên tạm thời chưa đưa ra hình phạt gì, nói phải xem xét kỹ một chút cách phạt nào hợp lý.


Sùng Vân đã nói như vậy, Yên Vu tuy rằng không cam lòng, cũng không dám náo loạn với sư tôn của mình.


"Nguyệt Hi thượng tiên, còn một chuyện nữa." Sùng Vân mở miệng nói: "Không biết có phải là ngươi gây thương tích cho Yên Vu không?"


"Đúng vậy." Đôi tay Hoa Vụ nắm lại ở trong tay áo, hào phóng thừa nhận: "Nàng muốn kéo ta đi nhận phạt ở Bát Hoàng đài, ta chỉ là vì tự bảo vệ mình. Đánh mất tơ hồng của Tiên Tôn là ta sai, nhưng cũng không đến mức lên Bát Hoàng đài chứ?"


Bát Hoàng đài là nơi xử trí người phạm tội không thể tha thứ ở Tiên giới.


Tơ hồng của hắn thất lạc, chỉ cần không làm thay đổi chuyện lớn của Tiên giới hoặc là tạo thành thương vong không thể thay đổi với hắn, đúng là không đến mức lên Bát Hoang đài.


Lúc ấy chuyện gì cũng chưa xảy ra.


Tình huống bình thường hẳn là yêu cầu nàng mau chóng tìm tơ hồng về, chuyện xử phạt, sẽ chờ hắn trở về rồi nói sau.


Sùng Vân nhìn về phía Yên Vu, "Sao lại thế này?"


Yên Vu bị Sùng Vân nhìn đến trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Sư tôn, con, con...... Lúc ấy con tức giận, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, nóng vội......"


Thời gian Sùng Vân hạ giới lịch kiếp không dài, nhưng thời gian thực tế hắn bế quan đã rất lâu.


Yên Vu quản lý Hồng Mông cung lâu dài, chắc là ngang ngược lên rồi.


Cho nên mới dám có lá gan lớn như vậy.


"Vội ép ta vào chỗ chết chứ gì." Hoa Vụ cười mở miệng, "Ngươi vẫn luôn chướng mắt ta, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải nắm thật chắc."


"Ngươi đừng nói bậy!" Yên Vu quát lớn một tiếng.


"Dám làm không dám nhận, trách nhiệm của Yên Vu tiên tử cũng chỉ vậy thôi sao." Hoa Vụ sao có thể bị nàng ta quát lớn mà sợ hãi, lại nâng cao âm lượng.


Ánh mắt lạnh lùng của Sùng Vân nhìn về phía Yên Vu: "Yên Vu, ta cho con quản lý Hồng Mông cung, không phải để con làm xằng làm bậy."


Yên Vu bị Sùng Vân nhìn đến lạnh sống lưng: "Sư tôn, người đừng nghe nàng ta nói bậy, con không có......"


"À, vậy là ai đuổi theo ta chạy khắp Tiên giới? Có người giả mạo ngươi sao? Tiên giới nhiều người như vậy đều thấy, ngươi cho rằng mọi người đều mù sao?"


Giọng nói thiếu nữ không cao, nhưng khí thế hùng hổ doạ người rất đủ.


Khuôn mặt Yên Vu dưới khăn che mặt hơi vặn vẹo, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, khắc chế xúc động muốn trực tiếp ra tay của mình.


Từ khi nào nàng ta nhiều lời như vậy!!


Sùng Vân gọi những người khác vào hỏi.


Sau khi xác định sự thật đúng là Yên Vu từng nói muốn bắt Nguyệt Hi thượng tiên lên Bát Hoang đài, sắc mặt liền lạnh đi.


"Sư tôn...... Con......"


Sùng Vân liếc nhìn nàng một cái, nháy mắt Yên Vu không dám mở miệng, gục đầu xuống, thân thể hơi run lên.


Sư tôn tức giận......


"Nguyệt Hi thượng tiên, việc này ta sẽ cho ngươi một lời giải thích." Sùng Vân mở miệng, "Còn mong ngươi nể mặt ta, chữa khỏi thương thế trên người Yên Vu trước."


"Sùng Vân Tiên Tôn, đây là nàng ta tự tìm, ta không cần phải trả giá cho sai lầm của nàng ta nhỉ?"


"Đúng vậy." Sùng Vân thừa nhận điều này, "Nguyệt Hi thượng tiên muốn như thế nào mới bằng lòng giúp đỡ?"


Hoa Vụ nhướng mày cười khẽ, giống như chỉ chờ một câu này của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play