Sao đơn trăng lạnh, tầng tầng mây đen từ chân trời cuộn về đây, như thể một chiếc cờ chiến bay phấp phới.


Trên đồng cỏ hoang, hai đội quân xếp thành hàng dày đặc, gió lạnh lặng lẽ thổi qua, sát ý theo từng tiếng trống trận xông lên tận trời.


"Giết --"


Tiếng chấn động của chiến mã đạp lên đất bằng, cùng với tiếng gào rống, vang vọng khắp đất trời trong đêm tối.


Gió mạnh mang theo mùi màu, dẫn tới yêu vật dòm ngó.


Thanh niên tuấn mỹ đứng trên chiến xa, xiêm y màu đen như hòa vào màn đêm, nhưng dung mạo và khí chất của hắn, lại khiến cho hắn phá lệ bắt mắt.


Bàn tay thon dài tái nhợt rút cây đuốc cắm bên cạnh ra, hắn tay không nắm lấy ngọn lửa, ngọn lửa bị hắn kéo thành một đường, vẽ ra một lá bùa trong không khí.


Phù văn* bay lên nháy mắt chiếu sáng toàn bộ chiến trường.


*chữ, hoa văn trên lá bùa.


Những con yêu vật ẩn trong đám đông, bị ngọn lửa của phù văn chiếu rọi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.


Chúng nó đột nhiên đồng thời dồn ánh mắt vào thanh niên đứng trên chiến xa, lao như điên đến, chớp mắt đã bao phủ chiến xa.


Những người còn lại đều nhanh chóng tản ra, không ai đi cứu viện, cũng không ai ngăn cản những con yêu vật đang lao lên.


......


......


Hoa Vụ đứng trong gió lớn, nhìn chiếc chiến xa kia bị yêu vật bao phủ.


Ầm ầm --


Xung quanh chiến xa phát nổ, vô số yêu vật bị nổ bay, máu thịt rơi đầy đất.


Sóng nhiệt quét qua, thổi bay người, ngựa, xe...... Chẳng phân biệt địch ta.


Mà trung tâm vụ nổ, thanh niên không mất một cọng tóc, trên người, trên mặt đều dính máu yêu vật, làm hắn trông hơi đáng sợ.


Thân ảnh thanh niên bỗng chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.


Hoa Vụ lùi về sau mấy bước, giây tiếp theo thanh niên đã xuất hiện đối diện cô, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi.


"Lại gặp mặt rồi." Hình như Tạ Chiết Liễu thấy cô thì rất vui, là cái kiểu vui vẻ mang theo một chút hồn nhiên, thỏa mãn.


Nhưng trên người hắn toàn là máu, máu bắn tung tóe lên khuôn mặt tái nhợt, cộng thêm điệu cười kia của hắn, trông càng thêm u ám cổ quái.


"Thượng tiên cố ý tới tìm ta sao?"


Hoa Vụ nhìn hắn từ trên xuống dưới, muốn nhìn thử xem Tiên Khí bản mạng bị hắn cướp đi ở đâu, kết quả là trên tóc, bên hông, cổ tay khắp nơi đều không có.


"Thượng tiên đang tìm Tiên Khí bản mạng của mình sao?" Tạ Chiết Liễu cười đến càng vui vẻ, bàn tay nhuốm máu của hắn ấn ngực: "Ở đây nè."


"......"


Ngươi cũng rất biết giấu đấy.


Cô còn phải moi tim ra.


Hai tay Hoa Vụ để ra sau người, "Tại sao ngươi lại đi theo Sùng Vân?"


Tạ Chiết Liễu nghiêng đầu, cặp mắt đen nhánh phản chiếu ra ánh sao nhỏ vụn, hắn cười nói: "Thú vị, ta giúp hắn giết yêu."


Hoa Vụ 'ồ' một tiếng, thú vị thì cô tin, nhưng vế đằng sau......


"Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?"


Thân hình Tạ Chiết Liễu hơi lóe, giây tiếp theo hắn chỉ cách Hoa Vụ một bàn tay, "Ngươi rất hiểu ta sao? Ngươi biết ta...... Vậy ta đây là ai?"


Câu hỏi này làm Hoa Vụ ngơ ngác.


"Ngươi là ai ngươi không biết sao?" Tên chó này đang câu cá chấp pháp* phải không?


*dẫn dụ cho xuất hiện/nói ra bí mật.


Tạ Chiết Liễu mong chờ nhìn cô: "Ta không nhớ rõ, cho nên, ta là ai vậy? Ngươi chắc chắn biết ta, ngươi nói cho ta đi."


Không nhớ rõ?


Hoa Vụ cũng không dám dễ dàng tin lời của tên biến thái này.


Nhưng đáy mắt Tạ Chiết Liễu có vài phần hoang mang và ngơ ngác, giống như không phải đang nói dối.


Hoa Vụ: "Ta không biết ngươi."


Tạ Chiết Liễu yên lặng nhìn cô, độ cong nơi khóe môi hạ xuống, gằn từng chữ một mà nói: "Ngươi nói dối."
Tạ Chiết Liễu chắc chắn Hoa Vụ biết hắn.


Hoa Vụ nói gì cũng vô ích, hắn cứ một mực chắc chắn cô biết hắn.


Hoa Vụ thực sự không nhìn thấy dấu vết nói dối nào trên người Tạ Chiết Liễu, giống như hắn thật sự không nhớ rõ mình là ai.


"Ngươi thật sự không nhớ rõ ngươi là ai?" Cốt truyện lúc hắn lên sân khấu, hắn đã rất rõ mình là ai.


Tạ Chiết Liễu chậm rãi lắc đầu.


"Vậy sao ngươi biết ta là thượng tiên?" Còn mấy lời hắn nói nữa, như thế nào cũng không giống như mất trí nhớ.


Lúc này Tạ Chiết Liễu nhìn có chút ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy: "Không biết...... Lúc thấy ngươi, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ này."


Hoa Vụ duỗi tay: "Ngươi trả đồ lại cho ta, ta có thể cân nhắc nói cho ngươi biết, ngươi là ai."


"Không được đâu." Tạ Chiết Liễu lại bắt đầu cười, "Nó là của ta."


Hoa Vụ bắt chước hắn nặn ra nụ cười giả tạo, giây tiếp theo vung tơ hồng qua.


Tốc độ Tạ Chiết Liễu rất nhanh, tơ hồng sượt qua người hắn, hắn định duỗi tay bắt lấy, nhưng Hoa Vụ nào cho hắn cơ hội này, tơ hồng vòng qua phía sau hắn, nhanh chóng cột hai tay hắn lại.


Tạ Chiết Liễu chỉ giãy dụa cho có.


Rất nhanh đã từ bỏ.


Tơ hồng nhanh chóng quấn quanh người hắn mấy vòng, trói chặt hắn lại.


Thanh niên bị trói nhẹ giọng than thở, "Lại bị ngươi bắt rồi."


Trên gương mặt tuấn mỹ của thanh niên dính máu tươi, khóe môi khẽ mỉm cười, tơ hồng quấn trên y phục màu đen của hắn, màu sắc đối lập rõ ràng, cái vẻ đẹp đến nghẹt thở này, làm cho người ta không thể rời mắt.


Bộ dáng này trông có hơi......


(DMP: đoạn này chị nhà đang nghĩ tới trói buộc play nhưng mà DMP không biết Việt hóa sao cho nửa úp nửa mở như bản gốc nên...)


Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên người hắn vài giây, sau đó liền dời mắt.


Thưc lực Tạ Chiết Liễu rõ ràng tăng rất nhiều so với trước kia, lực lượng này, chỉ sợ là hắn đoạt từ trên người yêu tà.


Nhưng bây giờ hắn không giãy giụa, ngược lại làm cho Hoa Vụ cảnh giác.


Hoa Vụ dùng tơ hồng đẩy hắn ngã ra đất trước, Tạ Chiết Liễu vẫn rất hợp tác, Hoa Vụ lấy dao ra, ngồi xổm bên cạnh hắn.


Tạ Chiết Liễu không nhìn cô, mà chỉ nhìn vào khoảng không, ánh sao nhỏ vụn lan tỏa trong đáy mắt tối đen của hắn, giọng nói hơi mơ hồ:


"Ngươi có mổ ta ra cũng vô dụng, nó đã hợp thành một thể với ta rồi."


"Phải không."


Giọng điệu Hoa Vụ bình thản, mũi dao chĩa vào người Tạ Chiết Liễu.


"Có hợp thành một thể, thì có thể tách ra."


......


......


Tinh Bạch Vũ cầm hai mảnh lá cây che mắt tượng trưng, nhìn cảnh máu me bên kia, gió lạnh làm lông nó dựng đứng.


Nguyệt Hi khi nào lại trở nên......


Chắc chắn là nhập ma!!


Đáy lòng Tinh Bạch Vũ đã bắt đầu kêu rên, đều là do con gà lông tạp kia!!


Hoa Vụ không biết Tinh Bạch Vũ nghĩ gì, cô lúc này đang chăm chú tìm Tiên Khí bản mạng của mình.


Thân thể Tạ Chiết Liễu này chỉ là một cái xác, nhưng nội tạng trong thân thể vẫn rất tươi, ngay cả máu cũng là đỏ tươi.


Mổ tim ra với hắn mà nói cũng không gây ra nhiều thương tổn.


Hoa Vụ lục hết cũng không tìm được Tiên Khí bản mạng của cô.


Hoa Vụ hít một hơi, nghiến răng, kề dao đè cổ hắn "Rốt cuộc ngươi giấu ở đâu?"


"Thượng tiên tự tìm đi."


Hai mắt Hoa Vụ nheo lại, dao nhỏ đã cứa qua da hắn: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"


Tạ Chiết Liễu mỉm cười, như là đang cổ vũ cô: "Vậy thượng tiên thử xem, có thể giết ta không."


Tạ Chiết Liễu dám nói như vậy, là chắc chắn cô không thể giết chết hắn.


Thân là đại BOSS cuối cùng, đúng là không dễ chết như vậy......


Thân thể Tạ Chiết Liễu bắt đầu tự khép lại, Hoa Vụ nói chuyện với hắn như vậy một lúc, chỗ bị mổ ra đã lành lại, chỉ còn lại một vết sẹo dài nhàn nhạt.


Cuối cùng vết sẹo kia cũng đang từ từ biến mất.


Ngực lại hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề lưu lại bất kì dấu vết nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play