Mũi tên như ánh bạc, thoát cung mà lao đi.
Mái tóc rối bời bỗng như lá thu rơi, Vương Thịnh bất chợt đối diện với một đôi mắt như chim ưng, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, đôi mắt ấy giờ đây tràn đầy sát khí lộ liễu, hệt như muốn nghiền ép và xé nát đối phương.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, nghe vào lúc này có vẻ hài lòng và thoải mái đến mức quỷ dị, Vương Thịnh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng ý lạnh tỏa ra từ tận cốt tuỷ, hắn hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy mũi tên đó bắn trúng giữa trán người cầm cờ, cơ thể đối phương vì lực va chạm mạnh mà ngã ngửa ra sau, lúc ngã xuống ngựa, lập tức có người phi nước đại tiến lên, tóm lấy cờ xí sắp rơi xuống đất, giơ cao lên trời, gầm lên với cả bọn Tiêu Ngôn: “Giết!” Nói xong, hai chân hắn kẹp vào ngựa, dẫn đầu ra sức thúc ngựa vọt về phía trước.
Một tiếng quân lệnh, những người còn lại lập tức truy kích, muốn bao vây hai người Tiêu Ngôn.
Có kinh nghiệm đối phó quân địch mấy ngày trước, Vương Thịnh nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nhìn đăm đăm về phía trước nhanh chóng nói: “Tay ngươi bị thương, mau đưa cung tên cho ta!”
Tiêu Ngôn theo lời nhanh chóng chuyền cung cho Vương Thịnh, Vương Thịnh nhân cơ hội lấy tên, giương cung căng dây, lặng lẽ nhắm ngay một kẻ bên trái, sự xóc nảy của ngựa theo sự tập trung tinh thần dần dần bị bỏ qua, sau một lúc, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, mũi tên “Vèo" một tiếng bay ra, trúng ngay ngực đối phương, kẻ đó rên rỉ một tiếng rồi ngã ngựa.
“Trúng rồi!” Vương Thịnh reo lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT