Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Ngôn.
Dưới cái nắng gay gắt, tiếng ve kêu râm ran càng làm cho người ta cảm thấy nóng bức không chịu nổi.
Còn chưa tiêu hóa xong sự ngỡ ngàng kinh ngạc vì Vương Thịnh kéo cây cung sáu thạch, mọi người nhận ra còn một trò hay hơn sắp diễn ra. Tất cả đều háo hức muốn xem cảnh tượng mà Vương Thịnh nói, nhưng lại không dám biểu lộ sự bức thiết, vì thế ai nấy đều nhìn vai chính của màn kịch này, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của hắn.
Những người xung quanh Tiêu Ngôn đã sớm lui ra theo bản năng, để lại một mình hắn trên sàn diễn.
Dường như bị điều kiện của Vương Thịnh làm cho khiếp sợ, Tiêu Ngôn hơi lùi về phía sau một bước, ánh mắt buồn bã, dao động không chừng, biểu cảm trên mặt hắn có hơi ngơ ngác, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy hắn quá nhát gan khúm núm, mọi người vừa chờ mong vừa khinh thường.
Lưu Đạt bị đám đông nhìn chằm chằm không thể lật lọng, vì thế hắn ta trừng mắt hung ác với Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn làm như bị giật mình ngẩng đầu lên, vội vàng bước tới trước vài bước, nhưng vừa nãy chân hắn bị Lưu Đạt đá mấy cái nên bước chân có phần loạng choạng, hắn khom lưng ôm quyền, sợ hãi nói: “Kỷ luật trong quân nghiêm minh, văn bản quy định rõ ràng nếu dĩ hạ phạm thượng là tội chém đầu, quân lệnh như núi, tất nhiên tiểu nhân là không dám coi thường quân uy, mong đại nhân khoan dung độ lượng, nghĩ đến lần đầu phạm lỗi mà bỏ qua, sau này chắc chắn sẽ theo làm tùy tùng cho đại nhân, vô cùng cảm kích.” Dứt lời, lại cúi người thật sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT