Không quan tâm Thần Phi đang thế nào, Thẩm Đoạn vượt qua đám người, đi thẳng đến phòng giam nơi Tần Nhan đang bị giam giữ.
Cửa phòng giam bị đẩy mạnh, mùi máu tanh xông tới khiến lòng Thẩm Đoạn nặng nề. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đang lẳng lặng ngồi cúi đầu trong phòng, mái tóc dài tán loạn, áo trắng nhuốm máu, yên tĩnh như vậy, không chút chật vật đau đớn như tưởng tượng, tựa như nàng đã chờ đợi thế này hàng trăm năm. Thẩm Đoạn chỉ cảm thấy khó thở, toàn thân bị sự im lặng chết chóc xung quanh đè nén, không thể động đậy.
Bước chân nặng nề, Thẩm Đoạn từng bước tiến lại gần bóng dáng kia, không thể rời mắt khỏi nó, càng đến gần mắt hắn càng đau đớn. Đang đi, tốc độ đột nhiên chững lại do giẫm phải dị vật bên dưới, Thẩm Đoạn cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó là một con dao găm đẫm máu.
Hắn ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Tần Nhan, sâu thẳm hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, tựa như nhuộm mực, điểm khác biệt là lúc này trong đôi mắt ấy có nhiều cảm xúc hơn, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm, thoáng chốc đã biến mất, giống như cảnh xuân tươi đẹp khó giữ lại.
Đôi môi tái nhợt của Tần Nhan đột nhiên cong lên một nụ cười rất hời hợt, lộ ra vẻ mặt mịt mờ, nàng mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng khẽ cười nói: “Đến là tốt.”
Bởi vì lo lắng cho vết thương của Tần Nhan, Thẩm Đoạn không nghe thấy sự mất mát trong giọng điệu của nàng, hắn mở miệng dỗ dành: “Nương nương cố chống đỡ, thần lập tức đưa người vào cung mời ngự y đến chữa trị.” Nói xong, hắn do dự một lát, như đã hạ quyết tâm nói với Tần Nhan: “Thất lễ.”
Nói xong, Thẩm Đoạn ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ lưng Tần Nhan, đang định bế nàng lên, thì Tần Nhan đột nhiên nói: “Đừng lo, vết thương này không sâu, sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT