Đôi lời của tác giả:
"Chương này tương đối ngắn nhưng mà chương sau sẽ dài, Vô Lương Lâm Tử cam đoan. Sau đó là... nói ở đây một chút, giáo sư Mộ là nhân cách thứ hai của Mộ Kiêu Dương, tương đương với việc giáo sư Mộ chính là người định nghĩa nhân cách thân phận thứ 2. Thế nhưng người ngoài không biết điều này, kể cả Tiêu Điềm Tâm cũng không biết. Mà Mộ Kiêu Dương cũng tiếp tục sử dụng xưng hô giáo sư này bởi vì Mộ Kiêu Dương làm giáo sư giảng dạy ở Trường Cảnh sát Mỹ, vậy nên cách gọi này là thông dụng. Bởi vậy kể cả người ngoài gọi Mộ Kiêu Dương, giáo sư Mộ hay Tom thì đều thống nhất là giáo sư Mộ."
…
Được anh nhìn chăm chú như thế, được anh tín nhiệm như thế, mặt Tiêu Điềm Tâm bỗng đỏ bừng.
Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh mở miệng: "Động cơ chính là… người vợ là người sáng tác thay của chồng. Thứ người chồng sáng tác ra là một đống rác rưởi, người vợ đã yên lặng chống đỡ ở sau lưng anh ta đến khi dần dần thành danh, bắt đầu có dấu hiệu nổi tiếng. Nhưng lúc này hẳn là người chồng đã bị vợ áp chế, nói muốn công bố chuyện này ra bên ngoài, vì thế người chồng đã giết người diệt khẩu."
Sắc mặt Trần Hoành u ám đến đáng sợ, thế nhưng anh ta vẫn bình tĩnh, không hề mở miệng nói, chỉ ngồi đó đan hai tay vào nhau như đang xem một vở kịch.
"Bình tĩnh điềm đạm, đúng với đặc điểm tâm lý của kẻ sát nhân. Người này đang dần thay đổi nhưng cũng chỉ là trình độ nhập môn thôi, chẳng đáng nhắc tới. Cô Tiêu, chúng ta đi thôi. "Mộ Kiêu Dương cầm lấy tập tranh rồi định rời đi.
Bởi vì là án mạng nên hai cảnh sát hình sự đã tới, một người trong đó vô cùng tò mò hỏi: "Giáo sư Mộ, làm sao anh biết được động cơ giết người của anh ta thế?"
Tiêu Điềm Tâm: "..." Tôi bị phớt lờ hoàn toàn, rõ ràng là tôi nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT