Tất cả những điều đó xảy ra quá nhanh khiến anh không thể ngăn cản.
Nhưng cô đã làm như vậy, mặc dù vụng về, nhưng cú sốc từ khuôn mặt của Tiêu Điềm Tâm quá dữ dội, khiến anh không thể chịu đựng được. Anh run rẩy không thôi, máu toàn thân đều dồn về đó, mạnh mẽ đến mức sắp sửa phá vỡ mọi thứ, hủy diệt mọi thứ. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt có ý cười nhạo, giọng nói khàn khàn: “Con vật khổng lồ này thật là đẹp trai, đến tôi còn nuốt không nổi.”
Mộ Kiêu Dương hai tay nắm lấy cô, kéo cô lên, đặt cô vào lòng mình. Cô muốn cử động, anh càng ôm chặt lấy cô hơn, đè cô xuống, “Điềm Tâm, tôi sẽ không bao giờ cho em làm như vậy. Không bao giờ! Tôi không nỡ…” Anh không nỡ em chịu chút tủi thân nào, nước mắt của anh thấm ướt tóc, thấm ướt khuôn mặt cô, “Cho dù phải làm, cũng là tôi làm, em mãi mãi không cần làm vậy.”
Bỗng nhiên, cô thở dài, vẫn là giọng của Tiêu Điềm vang lên: “Anh đối với cô ấy thật tốt, tôi thật ghen tị.” Giọng nói dần dần nhỏ đi, cô dựa vào vai anh rồi dần dần ngủ yên.
Khi thấy đội trưởng Hà đang gióng lại đội ngũ, đi về phía này, Mộ Kiêu Dương đánh thức cô dậy.
“A Dương, em lại ngủ nữa à?” Tiêu Điềm Tâm ngơ ngác lắc đầu, chỉ cảm thấy bản thân hơi chóng mặt.
Khác với triệu chứng của anh, nhân cách chính của Tiêu Điềm Tâm luôn không thể cảm nhận được nhân cách thứ hai, chỉ có thể biết được sự tồn tại dưới dạng giấc mơ, còn chính bản thân cô lại không biết gì về nhân cách phụ, nhưng Tiểu Điềm biết sự tồn tại của Tiêu Điềm Tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play