Một đám người đều rất biết điều mà thức thời, Cảnh Lam đứng lên đầu tiên, cậu nói: “Vừa được gặp tình nhân bé nhỏ, cứ chậm rãi trò chuyện, hẹn gặp vào lần sau”
An Chi Thuần gật đầu, im lặng rời đi.
Ngay khi Cảnh Lam muốn đi, Tiêu Điềm Tâm lại ơ một tiếng, ngượng ngùng hỏi: “Giáo sư Cảnh, cậu biết tôi sao?”
Ánh mắt Cảnh Lam nhìn cô không có cảm xúc gì, cậu mỉm cười nói: “Có thể tôi nhận lầm người.”
Ánh mắt cậu nhìn về phía Mộ Kiêu Dương có hơi nghiêm trọng. Tiêu Điềm Tâm đang cúi đầu chơi điện thoại di động, không phát hiện ra. Mộ Kiêu Dương gật đầu với cậu, ánh mắt tỏ ý bảo quả thật là cô mất trí nhớ.
Cậu bỗng nhiên nói: “Mộ Kiêu Dương, tôi đã từng nghe nói qua một trường hợp, một bệnh nhân mất trí nhớ chọn lọc, thật ra cũng không phải thật sự mất trí nhớ, rõ ràng tiềm thức của cô ấy nhớ hết tất cả ký ức của mình. Cô ấy mắc rối loạn nhân cách phân liệt*, cô ấy đang suy nghĩ đến một việc hoàn toàn không có gánh nặng, “bản thân” không có tư tưởng tiêu cực, “bản thân” kia không phải một nhân cách, cũng hoàn toàn không đạt tới được trình độ để trở thành một nhân cách, bởi vì sản phẩm này chỉ sự bổ sung và ảo giác của bản thân.”
(*) Rối loạn nhân cách phân liệt là một dạng bệnh tâm lý, người bệnh mắc chứng bệnh này luôn né tránh các hoạt động xã hội, không tương tác với người khác. Họ cũng sẽ hạn chế bộc lộ cảm xúc, thiếu đi mong muốn hoặc các kỹ năng cần thiết để xây dựng mối quan hệ xung quanh.
Trước đây Tiêu Điềm Tâm chính là nhà tâm lý học tội phạm và nhà tâm lý học hình sự, giờ vẫn còn chút kiến thức với tâm lý học, cậu lẩm bẩm nói: “Bệnh án ngoại lên này rất thú vị!”
Cảnh Lam cười cười không trả lời, đạt được mục đích thăm dò, chuyện còn lại để Mộ Kiêu Dương lo là được rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT