Hàng rào gỗ đã được sơn xong, là một màu trắng tuyệt đẹp. Mộ Kiêu Dương sơn rất cẩn thận và tỉ mỉ, lớp sơn trắng mà anh phủ lên là đẹp nhất, làm liền mạch từ đầu đến cuối mà không hề nghỉ ngơi một chút nào.
Trước đây anh mắc chứng tự kỷ, cả tâm lý lẫn con người đều trầm lặng, không có cảm xúc. Nhưng một khi anh đã động lòng, anh sẽ trao cho cô tình cảm chân thành và sâu sắc nhất, dâng cả trái tim mình cho cô.
Tiểu Điềm Tâm nắm tay anh rồi nói: “A Dương, được gả cho anh thật là tốt.”
Anh khẽ cười rồi nói: “Cô bé ngốc.”
“A Dương, em lại nhớ đến Hải Đường Xuân Thụy. Lúc đó anh ngốc thật, như đứa đầu đất chẳng biết gì.”
Cô xoay một vòng dưới tán hoa hải đường, tà váy đỏ tung bay. Cô xoay quá nhanh, cuối cùng ngã vào vòng tay anh, tựa vào đầu gối anh, để tà váy đỏ trải rộng trên nền cỏ xanh biếc.
Không phải cô chính là “Hải Đường Xuân Thụy” sao?! Mộ Kiêu Dương khẽ cười: “Năm đó, dáng vẻ lúc em ngủ rất ngây thơ đáng yêu. Anh đã nghĩ hóa ra khi em ngủ trông dễ thương đến vậy, chính là ‘Hải Đường Xuân Thuỵ’ đích thực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT