“Cữu bá.” Phong Tĩnh Đằng cười cười, kéo Mai Truyền Kỳ tiến lên giới thiệu: “Cữu bá, đây là bạn lữ con Mai Truyền Kỳ, còn có nhi tử Mai Nguy Hiểm.”
“Cữu bá, ngài hảo.” Mai Truyền Kỳ lễ phép vấn an.
Mai Nguy Hiểm ngọt ngào kêu lên: “Cữu bá công, ngài hảo.”
“Nguy Nguy, lại chỗ cữu bá công này.” Cổ Uyên cười khoát lên vai đứa nhỏ, đưa hài tử ngồi vào ghế, sau đó, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Truyền Kỳ, con cũng lại đây, ngồi ở bên cạnh cữu bá.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy Cổ Uyên trước mắt khác biệt rất lớn với Cổ đại tướng trong yến hội của Mai gia, vứt đi thân phận đại tướng, giống như thúc thúc nhà bên cạnh, hòa ái dễ gần.
Cổ Uyên nhìn Mai Truyền Kỳ ngồi xuống, rồi nói với Phong Tĩnh Đằng: “Đứa nhỏ này, ta bảo con lên thiếu tướng rồi tới tìm ta, con còn thật lên thiếu tướng mới chịu đến gặp ta, lẽ nào con không biết lúc đó ta nói là lời vô ích sao?”
“Biết lời cữu bá nói là vô ích, bất quá, con xem đó như là mục tiêu, không bằng, hiện tại còn chưa chắc chắn nên tới vị trí thượng tướng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT