Phong Tĩnh Đằng bàn giao một ít công việc cho cấp dưới, rồi đi theo người nọ lên xe quân dụng của Cổ Uyên, vừa lên xe liền thấy Cổ Uyên, lập tức cúi chào: “Kính chào đại tướng.”
Cổ Uyên mỉm cười vẫy vẫy tay với Phong Tĩnh Đằng, ra hiệu anh lên xe: “Tĩnh Đằng, nơi này không có người khác, con gọi cữu bá đi.”
“Vâng, cữu bá.” Phong Tĩnh Đằng ngồi vào xe huyền phù.
Xe chuyên dụng cho đại tướng vô cùng rộng rãi, có thể chứa được hai mươi người, hai bên đều là ghế dựa, trong xe gian còn một chiếc bàn dài, trên bàn bày mấy đĩa bánh ngọt cùng hoa quả.
Cổ Uyên nhìn thanh niên tuấn kiệt ngồi ở phía đối diện, khẽ cười một tiếng: “Tĩnh Đằng, chúng ta đã lâu không ngồi xuống tâm sự. Con biết ta vẫn luôn xem con như con ruột, cũng bồi dưỡng con thành tài, làm như vậy chính là hy vọng có một ngày con có thể trở thành phụ tá đắc lực của ta.”
Phong Tĩnh Đằng nhàn nhạt nói: “Con cũng luôn xem cữu bá như là phụ thân, cho nên hy vọng cữu bá không nên thương tổn người con để ý nhất.”
Nghe vậy, Cổ Uyên bỗng chốc nheo mắt lại, nụ cười ngưng ở khóe miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play