Mai truyền kỳ cảm giác như lần này mới chính thức giống như con dâu xấu gặp bên nhà chồng, ngoài cảm giác hồi hộp khẩn trương, cậu còn lo chuyện đào binh liệu có khiến cho Cổ đại tướng có ấn tượng xấu về mình hay không.

Cậu bế đứa nhỏ xuống rồi dẫn nhóc đi về phía chỗ đám đông đang ồn ào kia.

Dáng người Cổ Uyên cao lớn, tuy có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ngăn được thân thể cường tráng cao gần 2m, Khuôn mặt cương nghị, lông mày dày đen, ánh mắt sắc bén cơ trí, đôi môi gắt gao tản ra khí thế đại tướng uy nghiêm làm người thuần phục.

Mai truyền kỳ đứng bên ngoài, phản ứng đầu tiên liền cảm thấy Phong Tĩnh Đằng cùng Cổ Uyên lớn lên một chút cũng không giống, căn bản sẽ không có người nhìn ra hai người bọn họ có quan hệ huyết thống.

Mai Truyền Kỳ nhìn xung quanh, rất nhanh thấy được Phong Tĩnh Đằng đang nói chuyện cùng Mai Chấn Đông.

Phong Tĩnh Đằng cũng không biết nói với Mai Chấn cái gì, Mai Chấn Đông gật gật đầu dường như đã đáp ứng chuyện nào đó.

Mai Truyền Kỳ mang theo nhi tử đi qua.

Phong Tĩnh Đằng lập tức bế Mai Nguy Hiểm, hôn lên khuôn mặt phấn nộn một cái, liền dẫn Mai Truyền Kỳ đi theo Mai Chấn Đông hướng đến chỗ Cổ Uyên.

“Cổ đại tướng, đã lâu không gặp.” Mai Chấn Đông tủm tỉm cười đi đến trước mặt Cổ Uyên, hướng Cổ Uyên kính quân lễ, sau đó xoay người, nói “Cổ đại tướng, để tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là tôn tử Mai Truyền Kỳ, tôn tế Phong Tĩnh Đằng, còn có thái tôn Mai Nguy Hiểm.”

Ánh mắt sắc bén của Cổ Uyên lướt lên người Mai Truyền Kỳ, cuối cùng dừng trên người Phong Tĩnh Đằng, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, “Tôn tế của Mai thượng tướng thật đáng ngưỡng mộ, tuổi còn trẻ mà đã lên được cấp đại tá, tương lai về sau khẳng định vô cùng rộng mở.”

Mai Chấn Đông cười ha hả nói: “Cổ đại tướng quá khen rồi, hiện tại tuy trẻ tuổi nhưng vẫn chưa thể khen ngợi được.”

Phong Gia Ngạo đang muốn cùng con trai đến chỗ Cổ Uyên bắt chuyện, không ngờ lại thấy một màn như vậy, trong lòng cảm thấy mất mặt, lại buồn bực tới cực điểm.

Điều khiến ông mất mặt chính là con cháu Phong gia thế nhưng lại để Mai gia gia chủ giới thiệu cho Cổ đại tướng nhận thức.

Càng buồn bực hơn là hơn nửa năm không gặp, Phong Tĩnh Đằng thế mà đã lên tới cấp bậc đại tá, chỉ sợ trong vòng hai năm nữa lên đến cấp thiếu tướng không biết chừng, lúc đó năng lực rồi sẽ lấn át cả người ông nội thượng tướng là ông này.

Phong Gia Ngạo nhìn Mai Chấn Đông vì Phong Tĩnh Đằng cảm thấy tự hào, cũng chẳng mặt dày mày dạn mà chen vào giữa bọn họ đành mang theo con trai lặng lẽ rời khỏi.

Cho đến khi tới chỗ không người, Phong Gia Ngạo nhìn Phong Thiên Thành lạnh lùng nói: “Thân làm cha, ngươi có biết con mình đã bao lâu rồi chưa về  Phong gia ăn cơm không?”

Phong Thiên Thành vẫn cười ôn hòa như trước nhìn cha mình.

Là ông không gọi con trai trở về nhà ăn cơm sao?

Tất nhiên không phải rồi.

Trong suốt nửa năm vừa rồi, ông đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện muốn Phong Tĩnh Đằng về thăm nhà, nhưng đều bị người ông nội này của nó tức giận bác bỏ, bảo rằng không muốn nhìn thấy đứa cháu nội làm ông nó xấu mặt này. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Hiện tại cha lại trách mình, cảm thấy thật buồn cười.

Phong Gia Ngạo thu hồi tức giận: “Đợi lát nữa đi kêu nó ngày mai trở lại Phong gia dùng bữa.”

Bên kia, Mai Truyền Kỳ nhìn Cổ Uyên cùng gia gia nói chuyện, không khỏi cảm thấy tủi thân.

Vừa nãy Phong Tĩnh Đằng gọi điện còn tưởng rằng anh muốn dùng thân phận cháu ngoại để giới thiệu bạn lữ cho Cổ đại tướng biết chứ. Thế nhưng dựa vào tình huống hiện giờ, Cổ Uyên cùng Phong Tĩnh Đằng dường như cũng không có ý định ở trước mặt mọi người nói rõ quan hệ của bọn họ.

Mai Chấn Đông cùng Cổ Uyên chỉ trò chuyện đôi câu, liền mang theo Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng rời đi.

Rời khỏi đám đông, Phong Tĩnh Đằng thì thầm bên tai Mai Truyền Kỳ: “Xin lỗi em, anh cùng Cữu bá đã ước định, chờ đến khi anh ngồi vào vị trí thiếu tướng, mới có thể công khai mối quan hệ cậu cháu này, cũng chính vì thế nên mới chưa thể mang em đi gặp ông ấy.”

Mai Truyền Kỳ vừa nghe, nào còn muốn trách cứ Phong Tĩnh Đằng nữa.

Nếu không phải Phong Tĩnh Đằng dùng huân công đổi lấy một năm để mình được ra tù sớm, thì anh đã sớm lên đến vị trí trung tướng rồi, và mọi người cũng sẽ được biết mối quan hệ giữa anh và Cổ đại tướng.

“Cũng không vội, về sau giới thiệu cũng được mà.”

Trong lòng Phong Tĩnh Đằng sao có thể không vội chứ, vất vả lắm mới được cùng người mình thích kết thành bạn lữ, đương nhiên là muốn đem người mang về nhà ra mắt rồi, hy vọng có thể được gia tộc tán thành.

Huống hồ con anh đã lớn như vậy rồi, lại càng muốn mọi người biết sớm hơn, thành ra mới nôn nóng nhờ cậy Mai Chấn Đông đưa người đến trước mặt Cữu bá.

“Tĩnh Đằng.” Một thanh âm ôn hòa từ phía trước truyền tới.

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng ngẩng đầu, liền thấy Phong Thiên Thành đang tiến về phía bọn họ với một nụ cười ôn nhu.

Phong Tĩnh Đằng chau mày, nhàn nhạt kêu một tiếng: “Cha.”

Mai Truyền Kỳ cũng đáp lại: “Phong thiếu tướng.”

Mai Nguy Hiểm đang ở trong lòng Phong Tĩnh Đằng, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, hô: “Cháu chào Phong gia gia.”

Phong Thiên Thành tiếp nhận hài tử từ Phong Tĩnh Đằng, cười nói: “Hơn nửa năm không gặp, Nguy Nguy lại tăng thêm mấy cân rồi.”

Phong Tĩnh Đằng trực tiếp hỏi: “Cha tìm chúng con có chuyện gì không?”

Phong Thiên Thành cười nói: “Cứ phải có chuyện gì mới có thể tìm đến hai đứa à? Chẳng qua là cảm thấy cha con chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau, liền tới đây muốn trò chuyện vài câu.”

Phong Tĩnh Đằng trào phúng nói: “Con còn tưởng Phong thượng tướng bảo cha qua đây kêu con trở lại Phong gia chứ.”

“Con đúng là hiểu ông nội quá mà, đúng là ông bảo ta qua đây nói như vậy.” Phong Thiên Thành nụ cười bất biến: “Tuy nhiên, ta lại không muốn con trở lại Phong gia, sau này không cần quay về nữa là tốt nhất.”

Phong Tĩnh Đằng hơi ngẩn ra.

Sau khi nhận tổ quy tông, đây là lần đầu tiên Phong Thiên Thành nói ra như vậy.

Tuy rằng Phong Thiên Thành chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng dù sao ông cũng là cha của anh, trong lòng vẫn có một vị trí đặc biệt. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Đôi tay Phong Tĩnh Đằng bất tri bất giác mà nắm chặt lại, đạm thanh hỏi: “Cha cũng không chào đón con trở về Phong gia ư?”

Phong Thiên Thành hôn lên má Mai Nguy Hiểm, sau đó đưa đưa nhóc lại cho Phong Tĩnh Đằng: “Chỉ là ta không muốn con trai mình cuối cùng lại trở thành công cụ để cho Phong gia lợi dụng mà thôi, thân làm cha, ta chỉ mong con được hạnh phúc.”

Ông xoa xoa đầu Mai Nguy Hiểm sau xoay người rời đi, trở lại bên người Phong Gia Ngạo.

Phong Gia Ngạo hỏi: “Phong Tĩnh Đằng ngày mai có về không?”

Phong Thiên Thành vẫn như cũ ôn hòa cười: “Nó nói khi nào rảnh sẽ về.”

Phong Gia Ngạo hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Mai Truyền Kỳ quay đầu an ủi: “Thiếu tướng hy vọng anh sẽ không giống như ông, vì gia tộc mà phải hy sinh, từ bỏ hết tất cả mọi thứ mà mình yêu thích.”

Dưới góc độ của người làm cha, cậu có thể hiểu được suy nghĩ của ông, dưới góc độ của người làm con, hắn cũng có thể cảm thông cho tâm trạng Phong Tĩnh Đằng, dù sao anh vẫn luôn khao khát có được tình thương từ cha mình.

“Cha chỉ cần có baba là sẽ được hạnh phúc.” Mai Nguy Hiểm đột nhiên cất tiếng nói.

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhéo nhéo mũi: “Nhóc con như con thì biết cái gì!”

“Con trai nói đúng đấy.” Phong Tĩnh Đằng cười ôm Mai Truyền Kỳ, hôn lên môi một cái: “Anh chỉ cần hai người là tốt rồi.”

“Hai người muốn thân thiết thì chờ trở về phòng hẵng thân thiết đi.” Mai Chấn Đông đã rời đi đột nhiên xuất hiện trở lại: “Ta còn muốn giới thiệu cho các chiến hữu khác để Tĩnh Đằng nhận thức.”

Mai Chấn Đông nói lớn như vậy, khiến cho mọi người đều nhìn lại hết về phía này, Mai Truyền Kỳ đỏ mặt đẩy Phong Tĩnh Đằng, giơ tay ôm lấy đứa con: “Tôi dẫn con đi ăn đây.”

“Được, lát nữa anh sẽ qua đây tìm hai người.” Phong Tĩnh Đằng theo Mai Chấn Đông rời đi.

Mai Truyền Kỳ mang theo Mai Nguy Hiểm lấy hai đĩa bánh ngọt trên bàn rồi ra ngoài tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa chờ Phong Tĩnh Đằng tới tìm bọn họ.

Mãi đến khi yến hội sắp kết thúc, Phong Tĩnh Đằng mới tìm được Mai Truyền Kỳ bọn họ, người mới vừa ngồi xuống, Yaan trung tướng liền mang theo Lam Uy tiểu Vương tử đi lên đài, thông qua loa nói lời cảm ơn với mọi người.

“Cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa yến hội này, khiến tôi và tiểu Vương tử đều cảm nhận được sự nhiệt tình của Diroya tinh cầu, trong lòng vô cùng cao hứng.”

Yaan trung tướng ngừng nói một chút, tiếp tục nói: “Lần này chúng ta đến Diroya tinh cầu là có hai mục đích. Một là muốn gia tăng tình cảm cho mối quan hệ liên minh giữa hai tinh cầu, hai là tiểu Vương tử chúng ta muốn chọn một người làm Vương phi ở Diroya tinh cầu, đương nhiên, nếu đối phương cũng nguyện ý, thì Gehida tinh cầu mới có thể cùng Diroya tinh cầu liên hôn được.”

“Kế tiếp, nếu có ai không muốn liên hôn cùng Gehida tinh cầu, xin mời rời ra phía sân bên ngoài, để tiểu Vương tử bắt đầu tuyển chọn Vương phi.”

Mọi người một trận im lặng.

Mang hài tử trong nhà tới tham gia yến hội đã nói lên bọn họ nguyện ý cùng Gehida tinh cầu liên hôn, mà những người không muốn cũng không chủ động ra ngoài, điều này sẽ tổn hại quan hệ tốt đẹp giữa hai tinh cầu.

Yaan trung tướng thấy không có ai rời đi, liền nói tiếp: “Nếu không có người rời đi, vậy Lam Uy tiểu Vương tử sẽ gọi tên người được chọn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Nói xong, ông liền giao cái loa cho Lam Uy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play